Đây đã định sẵn là một đêm không ngủ, quân doanh cùng với trên bờ sông nhiều chỗ châm lửa, ánh lửa tận trời, khắp nơi là một khung cảnh hỗn loạn. Binh sĩ lòng quân bất ổn, đại tướng đều có tâm tư riêng, rất nhiều đại tướng biết rõ tiểu doanh xảy ra chuyện, lại không chịu xuất binh cứu viện. Thuyền Tường Ly cùng thuyền Thanh Điểu vẫn bỏ neo ở bờ sông, rất yên tĩnh, thoạt nhìn tựa như bình an vô sự, nhưng trên thực tế đã người đi thuyền trống.
Một đội kỵ binh Vũ Văn Trí Cập phái ra chạy vội tới dưới thuyền Tường Ly, giáo úy cầm đầu ngửa đầu cao giọng hỏi: “Trên thuyền có người trực hay không?”
Hắn liên tục cao giọng hỏi vài lần, bên trên lặng ngắt như tờ. Giáo úy chợt thấy không ổn, thét ra lệnh tả hữu, “Hai người trèo lên thăm dò tình huống!”
Bởi vì không có ván thuyền, hai binh sĩ chỉ có thể leo xích sắt trèo lên thuyền lớn. Không bao lâu, bọn hắn chạy vội tới mép thuyền hô to: “Trên thuyền không có ai, là một con thuyền trống!”
Giáo úy sợ hãi. Thái hậu thế mà mất tích, hắn gấp đến độ quay đầu ngựa lại liền hướng đại doanh chạy đi bẩm báo.
Lúc này, Mạch Mạnh Tài dẫn hai mươi mấy chiếc thuyền lớn đã chạy qua thành Sơn Dương, trên mặt sông phía trước bỏ neo ba mươi mấy chiếc chiến thuyền. Kiêu Quả quân dùng ba mươi chiếc chiến thuyền làm một cái tường vây thủy trại lâm thời, nơi này là cuối quân doanh, cũng là một cửa ải cuối cùng bọn họ sẽ đối mặt.
Tướng phòng thủ tên là Trần Tích Thiện, cũng là một Hổ bí lang tướng. Lúc này hắn đứng trên thuyền lớn, khẩn trương nhìn chăm chú vào mấy trăm chiếc chiến thuyền Thanh Châu quân xuất hiện phía bắc, hắn biết đại doanh bên kia đã xuất hiện rối loạn, lúc này Thanh Châu quân xuất hiện, chẳng lẽ là muốn tiến công quy mô sao?
Một binh sĩ chạy tới, chỉ vào phía sau hướng Trần Tích Thiện bẩm báo: “Tướng quân, phía sau cũng có hai mươi mấy chiếc chiến thuyền tới, hình như là thuyền của Mạch tướng quân, hắn xin tướng quân nhường đường.”
Trần Tích Thiện ngây người một phen. Hắn lại nhìn nhìn mấy trăm chiếc chiến thuyền Thanh Châu quân cách đó không xa, hắn nhất thời có chút hiểu ra, chiến thuyền Thanh Châu quân có lẽ là tới tiếp ứng Mạch Mạnh Tài. Hắn trầm ngâm một phen, liền phân phó: “Tránh ra thủy đạo, để bọn họ đi qua!”
Mấy chiếc thuyền lớn rời khỏi, nhường ra một thủy đạo, hai mươi mấy chiếc thuyền lớn từ trong thủy đạo nối đuôi nhau mà qua, chạy ra khỏi vùng Kiêu Quả quân khống chế, hướng mấy trăm chiếc chiến thuyền Thanh Châu quân phía trước chạy tới. Trương Huyễn khoanh tay đứng ở đầu chiếc thuyền lớn dẫn đầu, hắn chờ Tiêu thái hậu đã lâu.
Hai thuyền tới gần, có binh sĩ ở giữa hai thuyền đặt thông đạo có tay vịn hoạt động. Mấy cung nữ thật cẩn thận đem Tiêu hậu đỡ lên thuyền lớn, Trương Huyễn dẫn một đám văn võ quan viên tiến lên quỳ xuống, “Thần Trương Huyễn cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần, xin thái hậu giáng tội!”
Tiêu hậu thở dài trong lòng, cuộc sống nửa đời sau của nàng đều phải dựa vào Trương Huyễn ban ân, trấn an còn không kịp, nàng sao có thể giáng tội. Hàng hai tay nâng hờ, rơi lệ nói: “Nếu không phải đại tướng quân dẫn quân đến, ai gia đã phỉa chết trong tay nghịch tặc kia, trong lòng ai gia đối với đại tướng quân chỉ có cảm kích. Đại tướng quân mời mau mau đứng lên!”
“Tạ thái hậu!”
Trương Huyễn đứng lên lại nói: “Xin thái hậu yên tâm, thần nhất định sẽ bắt lấy nghịch tặc, thay thiên tử giải tội. Để thiên tử ở dưới suối vàng nhắm mắt.”
Tiêu hậu gật gật đầu, “Không hổ là người tiên đế coi trọng. Tất cả đều nhờ đại tướng quân.”
“Vi thần sẽ không làm thái hậu thất vọng. Đêm đã khuya, thái hậu nhất định thân thể mệt nhọc, thần đã chuẩn bị thuyền ngủ, mời thái hậu an tâm nghỉ ngơi, thần hôm khác lại đến yết kiến thái hậu.”
“Đa tạ đại tướng quân, ai gia quả thật có chút mệt rồi.”
Tiêu hậu đang muốn rời đi, lúc này nàng bỗng nhờ tới một chuyện, lại do dự một chút, không biết nên nói hay không.
Trương Huyễn nhìn ra Tiêu hậu có lời muốn nói, vội nói: “Thái hậu còn có yêu cầu gì, cứ việc phân phó vi thần, vi thần sẽ dốc sức sẻ chia lo lắng cho thái hậu.”
Tiêu hậu quả thật có việc nhờ Trương Huyễn, nhưng nàng lại cảm thấy không tiện mở miệng, chờ về sau rồi nói!
Nàng vừa muốn nói không sao, Dương Cát Nhi bên cạnh lại nhanh mồm nhanh miệng, cười nói: “Mẫu hậu ta là muốn xin tướng quân cứu ra những cung nhân đáng thương kia.”
Tâm tư của Tiêu hậu bị con gái nói ra, trên mặt nàng nóng lên, vội vàng trách mắng: “Cát Nhi đừng làm khó đại tướng quân!”
Trương Huyễn cười gật gật đầu với Dương Cát Nhi, lại khom người nói với Tiêu hậu: “Thái hậu thương xót hậu cung, vi thần sao dám không thành toàn. Xin thái hậu yên tâm, vi thần sẽ khiến Vũ Văn Hóa Cập thả người!”
“Vậy thì đa tạ tướng quân.”
Tiêu hậu thở phào, lúc này mới mang theo con gái cùng cung nữ hướng phía một chiếc thuyền lớn phía sau đi đến. Dương Cát Nhi không ngừng quay đầu nhìn Trương Huyễn, trong một đôi mắt đẹp tràn đầy vui sướng cùng hy vọng.
Đợi đám người Tiêu hậu lên thuyền lớn phía sau, đám người Mạch Mạnh Tài tiến lên quì một gối, “Ty chức tham kiến Tề vương điện hạ!”
Trương Huyễn vội vàng nâng mọi người dậy, ca ngợi bọn họ cứu ra thái hậu và bách quan, tỏ vẻ sẽ tiếp tục trọng dụng bọn họ. Đám người Mạch Mạnh Tài mừng rỡ, đều tỏ vẻ nguyện ý dốc sức khuyển mã vì tiêu diệt loạn tặc trong thiên hạ.
Lúc này, hai chiếc thuyền lớn chậm rãi tới gần. Trương Huyễn thấy đám người Tô Uy cùng Bùi Củ trên thuyền, hắn cười nghênh đón, từ thật xa đã chắp tay nói: “Trương Huyễn tới chậm một bước, để hai vị lão tướng quốc chịu ủy khuất rồi!”
~~~~
Trời dần dần sáng, bộ hạ của Tư Mã Đức Kham bị giết chết hầu như không còn, mười ba thành viên chuẩn bị ám sát Vũ Văn Hóa Cập cũng bị giết bảy người, chỉ còn lại có sáu người bị bắt. Tư Mã Đức Kham cả người là máu, bị dây thừng trói tay sau lưng, quỳ gối trước mặt Vũ Văn Hóa Cập.
Vũ Văn Hóa Cập hung hăng vả hắn hai cái tát, cả giận nói: “Ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại muốn giết ta, đây là đạo báo ân của ngươi sao?”
Tư Mã Đức Kham hung hăng hướng trên mặt hắn nhổ một ngụm nước miếng lẫn máu, “Ở Giang Đô nên ngay cả ngươi cũng cùng giết!”
Vũ Văn Hóa Cập giận dữ, rút kiếm đâm một kiếm vào trái tim Tư Mã Đức Kham, “Đi chết đi!”
Tư Mã Đức Kham lập tức mất mạng. Vũ Văn Hóa Cập chưa nguôi giận, lại đem tự tay đem sáu người bọn Bùi Kiền Thông, Triệu Hành Xu lần lượt giết chết, lúc này mới đem kiếm ném xuống đất, oán hận nói: “Đem đầu bọn hắn chặt hết xuống, truyền ba quân, ta rất muốn thấy, còn có ai dám ám sát ta!”
Lúc này, Vũ Văn Trí Cập đi lên thấp giọng nói: “Đại ca, lão yêu bà kia cùng văn võ bá quan đều bị đám người Mạch Mạnh Tài cướp đi rồi, chỉ sợ Trương Huyễn muốn thêm điều kiện.”
Đã xảy ra việc ám sát, Vũ Văn Hóa Cập cũng biết ba quân tướng sĩ sắp không chịu được nữa, nếu bọn hắn còn không đi cũng rất có thể sẽ xảy ra bất ngờ làm phản. Lúc này lòng hắn cũng nóng như lửa đốt, một lòng muốn quay về Trung Nguyên, liền ra lệnh: “Bảo Thôi Triệu tới gặp ta!”