Thôi Triệu và Vũ Văn Sĩ Cập, Ngưu Phương Dụ, Hứa Hoằng Nhân… các đại thần ủng hộ Vũ Văn Hóa Cập ở trong Sơn Dương huyện thành, mà không ở trên thuyền, cũng bởi vậy tránh được một kiếp. Thôi Triệu nghe nói Vũ Văn Hóa Cập lại tìm mình, hắn liền biết Vũ Văn Hóa Cập chuẩn bị giảng hòa, hắn vội vàng tới ngoài thành, khom mình hành lễ, “Tham kiến điện hạ.”
Vũ Văn Hóa Cập lạnh mặt nói: “Ngươi lại đi một chuyến, nói cho Trương Huyễn, ta có thể đáp ứng điều kiện của hắn, bảo hắn lập tức thả ta bắc thượng.”
Thôi Triệu biết thái hậu và bách quan đã được cứu đi, trong lòng hắn thở dài, chỉ đành lại ngồi thuyền hướng tới đại doanh Thanh Châu quân.
Tuy Vũ Văn Hóa Cập cũng rất lo lắng Trương Huyễn sẽ lại chào giá cao vút, nhưng kết quả cuối cùng lại ra ngoài Vũ Văn Hóa Cập dự kiến, Trương Huyễn không chào giá cao vút, chỉ là ở cơ sở điều kiện ban đầu tăng thêm một điều kiện, yêu cầu Vũ Văn Hóa Cập đem toàn bộ cung nhân và tần phi hậu cung thả về.
Điều kiện này khiến Vũ Văn Hóa Cập như trút được gánh nặng. Hắn vốn định đem hơn một ngàn cung nữ khao ba quân, nhưng giao cho Trương Huyễn tổn thất cũng không lớn, mấy chục tần phi hắn cũng có chút chán rồi, chỉ để lại ba phi tử âu yếm nhất, tần phi cùng cung nhân khác giao toàn bộ cho Thanh Châu quân.
Ở lúc giằng co tiến vào ngày thứ chín, Trương Huyễn và Vũ Văn Hóa Cập rốt cuộc đạt thành nhất trí, Trương Huyễn đáp ứng thả Kiêu Quả quân bắc thượng, Vũ Văn Hóa Cập thì giao ra lượng lớn tài phú cùng tài nguyên, bao gồm toàn bộ thuyền, chỉ để lại mười chiếc đò cho Vũ Văn Hóa Cập qua sông Hoài.
Hai ngày sau, toàn bộ chiến mã, khôi giáp, thuyền, tài bảo, sách vở, cung nhân… đều giao xong, đại quân Thanh Châu lập tức rút khỏi sông Hoài, hướng đông rút về quận Đông Hải. Vũ Văn Hóa Cập lúc này mới dẫn mấy vạn Kiêu Quả đại quân vượt sông Hoài, dùng mười chiếc thuyền lớn cuối cùng chở đầy hoàng kim châu báu, đại quân hướng Từ Châu xuất phát.
Trương Huyễn lệnh Uất Trì Cung cùng Lý Tĩnh, Phòng Huyền Linh dẫn đại quân cùng với đội tàu chạy chầm chậm. Lòng hắn nóng như lửa đốt, cùng Bùi Hành Quảng dẫn một vạn kỵ binh hướng quận Ngụy chạy vội đi.
Chính như Trương Huyễn lo, Lý Uyên quả nhiên là phái Khuất Đột Thông dẫn năm vạn đại quân tiến vào quận Trường Bình, làm viện quân của Lý Kiến Thành. Như vậy, nhân số quân đội quân Đường đông chinh đạt tới tám vạn người, Lý Uyên đối với Hà Bắc là bắt buộc phải có.
Tuy đông chinh đã vạn sự sẵn sàng, nhưng chỉ có thuyền lương thực mãi không tới, liên lụy đại kế đông chinh của quân Đường, Lý Kiến Thành ở huyện Tân Hương đã khổ sở đợi năm ngày, vẫn không có bất cứ tin tức nào của thuyền lương.
Hắn đã ý thức được thuyền lương thực nhất định đã có chuyện, nhưng lúc này Lý Kiến Thành còn không ngờ là Ngụy Văn Thông phái người giả truyền lệnh hắn, đem thuyền lương lừa về quận Hà Đông. Lý Kiến Thành lo lắng nhất là thuỷ quân Ngõa Cương tập kích đội tàu lương thực của hắn.
Trong Tân Hương huyện nha, Lý Kiến Thành nôn nóng bất an ở sảnh sau đi qua đi lại. Hắn thỉnh thoảng nhìn hướng dưới sảnh, hắn đang chờ đợi tin tức của Ngụy Trưng. Hắn nhận được tin tức, Ngụy Trưng đã quay về Tân Hương, nhưng đến bây giờ Ngụy Trưng còn chậm chạp chưa lộ diện, làm Lý Kiến Thành lòng như lửa đốt.
Lúc này, có binh sĩ bẩm báo, “Khởi bẩm đô đốc, Ngụy trưởng sử đến rồi!”
“Mau mau để hắn vào!”
Lý Kiến Thành vội vàng đi xuống đón, chỉ thấy Ngụy Trưng bước nhanh vào sân. Lý Kiến Thành có chút thầm oán, “Trưởng sử rõ ràng đã sớm vào thành, sao bây giờ mới đến?”
Ngụy Trưng ngẩn ra, lập tức cười nói: “Không phải ty chức đi chậm, mà là đô đốc quá sốt ruột.”
Lý Kiến Thành cũng bất chấp giải thích, vội hỏi: “Hiện tại các huyện còn có bao nhiêu lương thực?”
Hiện tại lương thực chính là vận mệnh của Lý Kiến Thành, quân đội của hắn là khinh binh vào quận Hà Nội, chỉ đem theo lương khô mười lăm ngày, hiện tại mắt thấy lương thực sắp ăn hết, nhưng đội tàu vận lương lại mãi chưa có tin tức, mà lương thực quan phủ ở Tân Hương huyện đều bị Tùy quân trưng đi rồi, không còn lương thực bổ sung, bảo hắn sao có thể không lòng nóng như lửa đốt.
“Ta có hai tin tức không tốt cần nói cho đô đốc, hy vọng đô đốc có thể vững vàng.” Ngụy Trưng bình tĩnh nói.
Lòng Lý Kiến Thành trầm xuống, như một cước giẫm hụt. Hy vọng duy nhất của hắn hiện tại chính là bản thân quận Hà Nội còn có lương thực, nhưng Ngụy Trưng nói như vậy, rất có thể huyện khác giống huyện Tân Hương, lương thực đều bị Tùy quân điều đi rồi.
“Trưởng sử mời nói đi!” Lý Kiến Thành khẽ thở dài, hắn đã không ôm hy vọng nữa.
“Hồi bẩm đô đốc. Tùy quân quả thật sớm có chuẩn bị, lần này ta tuần tra các huyện ở quận Hà Nội, phát hiện mọi huyện đều giống nhau, lương thực đều bị Tùy quân điều đi rồi, toàn bộ kho lương rỗng tuếch, các huyện còn đang chờ chúng ta đi cứu tế.”
“Quả nhiên là một tin tức xấu.”
Lý Kiến Thành cười khổ một tiếng, lại hỏi: “Vậy còn có một cái tin tức không tốt nữa là gì?”
Ngụy Trưng lấy ra một phong thư đưa cho Lý Kiến Thành, “Ta mới từ huyện Cộng Thành tới đây. Đậu các lão vừa mới nhận được thư khẩn cấp của quận Hà Đông, Trưởng Tôn Thuận Đức hỏi chúng ta vì sao đem lương thuyền điều về quận Hà Đông?”
“Cái gì!”
Lý Kiến Thành đứng bât dậy, mở to hai mắt nhìn, “Ta... Ta đem lương thuyền điều về quận Hà Đông khi nào?”
Hắn đoạt lấy thư, sốt ruột khó dằn nổi mở ra đọc một lần, quả thực không thể tin được nội dung trong thư. Hắn suy sụp ngồi xuống, khó trách thuyền lương mãi không đến, thì ra lại chạy về quận Hà Đông, còn là mệnh lệnh của mình.
“Đô Đốc còn chưa nghĩ tới nguyên nhân sao?”
Lý Kiến Thành đã hiểu. Nhất định là Ngụy Văn Thông chặn được người mình phái đi truyền tin, lại giả mạo danh nghĩa mình đưa đi mệnh lệnh trái ngược. Hắn hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Thất phu khi ta quá đáng. Ta tất công phá huyện Võ Trắc, đem thất phu này băm vằm thành tro!”
“Cho nên ta muốn đô đốc tỉnh táo lại trước, Ngụy Văn Thông về sau thu thập hắn, trước hết phải nghĩ đại kế đông chinh của chúng ta, một bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Lý Kiến Thành dù sao cũng là con người phi thường, tuy đã gặp phải việc khiến hắn cực kỳ tức giận, nhưng hắn vẫn khắc chế lửa giận dâng trào của mình, bắt buộc mình tỉnh táo lại.
Hắn trầm tư một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nói: “Quan phủ quận Hà Nội không có lương thực, nhưng dân gian hẳn là có lương, xem xem chúng ta có thể từ dân gian kiếm được một bộ phận hay không.”
Ngụy Trưng lắc lắc đầu. “Ta phải đả kích loại suy nghĩ này của đô đốc, quận Hà Nội chịu nạn hạn hán Trung Nguyên ảnh hưởng, năm nay lương thực vụ hè cũng mất mùa. Ta đã hỏi rất nhiều nhà nông, mọi người đều đang trông mong chờ lương thực vụ thu, từ dân gian không kiếm được bao nhiêu lương thực, đây là thứ nhất. Nếu đô đốc không tin điều tra của ta, cứ để quân đánh cướp lương thực dân gian, mặc kệ là cướp của quận Hà Nội hay là cướp của quận Cấp, như vậy quân Đường sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ Hà Bắc, trở thành Trương Kim Xưng thứ hai, chúng ta ở Hà Bắc sẽ không thể đứng vững, đây là thứ hai. Bên nặng bên nhẹ, đô đốc tự mình lựa chọn.”