Lý Kiến Thành nhất thời nhụt chí, sau một lúc lâu nói: “Vậy trưởng sử nói làm sao bây giờ?”
Ngụy Trưng trầm ngâm một phen, nói: “Ta đề nghị thay đổi kế hoạch.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Tạm thời bỏ qua quận Hà Nội, đại quân quay về quận Trường Bình, tập trung binh lực tiêu diệt Lưu Vũ Chu trước, giải trừ mối nguy Thái Nguyên, sau đó chúng ta từ quận Nhạn Môn đi Phi Hồ hình tiến vào U Châu, lấy U Châu làm căn cơ mưu đồ Hà Bắc phía nam.”
Lý Kiến Thành ngây người một lúc lâu, cười khổ nói: “Chỉ sợ khi đó Trương Huyễn đã trở lại, chờ chúng ta tiêu diệt Lưu Vũ Chu, La Nghệ cũng bị Trương Huyễn tiêu diệt rồi.”
“Mặc dù có khả năng này, nhưng chúng ta cũng không có tổn thất, còn tiêu diệt Lưu Vũ Chu, giải trừ nỗi lo sau này của Thái Nguyên, coi như là thắng nhỏ.”
Lý Kiến Thành đứng lên, khoanh tay đi đến trước cửa sổ, nhìn một cây quế đang nở rộ ngoài cửa sổ, trong lòng thực sự cảm thấy buồn bực vô cùng. Hắn tỉ mỉ mưu tính kế hoạch mấy năm, lại bị một lỗ hổng bé nhỏ không đáng kể triệt để phá hủy, cái này gọi là đê dài ngàn dặm, bị hủy bởi hang kiến, là trời không cho hắn cơ hội, nếu không Ngụy Văn Thông sao có thể đột nhiên xuất hiện ở huyện Võ Trắc?
Lúc này, Ngụy Trưng đến bên người Lý Kiến Thành, an ủi hắn: “Đô đốc không cần tự trách, bản thân kế hoạch này của chúng ta đã là một nước cờ hiểm, tiến trình không ở trong sự khống chế của chúng ta, trong đó có rất nhiều ngoài ý muốn không thể ngờ tới. Huyện Võ Trắc ngoài dự liệu chỉ là bước thứ nhất mà thôi, phía sau còn có thể có nhiều trở ngại hơn.
Nói thẳng, kế hoạch này khả năng thành công rất nhỏ, một khi chúng ta không thể nhanh chóng lấy được quận Ngụy, Trương Huyễn tất nhiên sẽ đích thân dẫn đại quân đến cứu viện, một khi quân đội của hắn chặt đứt đường lui của chúng ta, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, cho nên ta cảm thấy hiện tại rút quân chưa chắc không phải một chuyện tốt.”
“Trưởng sử nói đúng, quận Ngụy đã tập kết ba vạn Thanh Châu quân, chỉ cần bọn hắn thủ vững thành trì, chúng ta quả thật không hạ nổi quận Ngụy, là ta đem tiền cảnh nghĩ quá tốt đẹp, đem vấn đề nghĩ quá đơn giản.”
Lý Kiến Thành thở dài một tiếng thật dài, ảm đạm nói: “Cứ theo lời trưởng sử, chúng ta rút về quận Trường Bình, nhưng ta cần viết phong thư đi hướng phía phụ thân thỉnh tội trước, ta đã cô phụ kỳ vọng của ông.”
~~~~
Ba ngày sau, Lý Kiến Thành dẫn hai vạn năm ngàn đại quân từ huyện Cộng Thành rút lui hướng bắc trở về quận Trường Bình, chuẩn bị hội hợp cùng Khuất Đột Thông sau đó bắc thượng Thái Nguyên, toàn lực tiêu diệt đại quân của Lưu Vũ Chu.
Mà ngay sau khi Lý Kiến Thành rút quân hai ngày, Trương Huyễn dẫn một vạn kỵ binh vào quận Hà Nội. Lúc này hắn biết được Lý Kiến Thành đã lui binh, Trương Huyễn cũng chưa quay về quận Ngụy, mà là tiếp tục tiến lên, tới huyện Võ Trắc.
Khi một vạn kỵ binh xuất hiện ở dưới Võ Trắc huyện thành, cửa thành Võ Trắc đã mở rộng. Ngụy Văn Thông dẫn bốn ngàn quân xếp hàng chờ ở ngoài thành. Trương Huyễn chậm rãi giục ngựa tiến lên, xa xa cười nói: “Ngụy tướng quân, đã lâu không gặp?”
Ngụy Văn Thông vội bước lên phía trước, quì một gối ôm quyền, nhìn Trương Huyễn thành khẩn nói: “Ngụy Văn Thông đến góp sức cho đại tướng quân, mong đại tướng quân thu nhận sử dụng!”
Trương Huyễn vội xoay người xuống ngựa, nâng Ngụy Văn Thông dậy, nói rất cảm khái: “Lần này nếu không phải Ngụy tướng quân thay ta bám trụ quân Đường, Hà Bắc đã nguy hiểm rồi, Ngụy tướng quân công thiên hạ ta ghi nhớ trước.”
Ngụy Văn Thông mừng rỡ, Trương Huyễn thế mà cho mình đánh giá công lao thiên hạ, hoàn toàn bị Đỗ Như Hối nói đúng. Trong lòng hắn tràn ngập cảm kích đối với Đỗ Như Hối, vội nói: “Nếu công lao có mười phần, vậy ty chức chỉ có bốn phần, sáu phần khác nên quy công cho Đỗ tiên sinh, chính là hắn thần cơ diệu toán mới khiến Lý Kiến Thành cuối cùng không được gì mà quay về.”
Nói xong, Ngụy Văn Thông xoay người chạy về đội ngũ, đem Đỗ Như Hối kéo tới, cười giới thiệu cho Trương Huyễn: “Vị này chính là Đỗ tiên sinh!”
Đỗ Như Hối nghĩ đến Trương Huyễn đã sớm viết thư mời mình, mình lại không thèm để ý, hiện tại mình vẫn lựa chọn Thanh Châu, hắn có chút xấu hổ, không dám đối mặt với Trương Huyễn, vội vàng khom người thi lễ, “Học trò Đỗ Như Hối tham kiến đại tướng quân!”
Trương Huyễn nhất thời nhớ tới thuyết Phòng mưu Đỗ đoạn, Phòng Huyền Linh đã là quân sư của mình, hiện tại Đỗ Như Hối cũng gia nhập, cắt đứt hai cánh của Lý Thế Dân, Lý Thế Dân còn có thể bay cao bao nhiêu?
Trong lòng Trương Huyễn cực kỳ vui mừng, nhịn không được cười to nói: “Ta đã có Phòng quân sư, hiện tại lại thêm Đỗ tham quân, lo gì đại sự không thành. Đêm nay ta muốn khao thưởng ba quân, bày quân yến tẩy trần cho Ngụy tướng quân cùng Đỗ tham quân, chúng ta không say không nghỉ!”
Lệnh khao thưởng truyền ra, vô luận là kỵ binh Thanh Châu hay là quân đội của Ngụy Văn Thông đều vang lên đầy tiếng hoan hô.
***
Nếu đem Hà Bắc so sánh là tổng thể, như vậy quận Trác bắc bộ và quận Ngụy nam bộ chính là hai con mắt quan trọng nhất. Quận Trác cực kỳ quan trọng ở trên quân sự, bắc tựa Yến sơn, mặt hướng đồng bằng Hà Bắc rộng lớn. Sau lưỡng Tống, U Châu liền dần dần trở thành trung tâm chính trị của thiên hạ.
Chợt cười động phòng: bà mối bề bộn nhiều việc.
Mà quận Ngụy chủ yếu là trung tâm kinh tế của Hà Bắc, bao gồm đồng bằng Ngụy Nghiệp có quận Cấp ở trong vẫn luôn là nơi màu mỡ nhất của địa khu Hà Bắc, đất đai bằng phẳng phì nhiêu, nguồn nước tưới sung túc, mấy chục con sông to nhỏ nam bắc đông tây trút vào đó, hơn nữa giao thông rất tiện lợi, một đoạn mặt nước rộng lớn nhất của kênh Vĩnh Tể ngay tại quận Ngụy và quận Cấp, kênh đào từ kho Lê Dương quận Cấp liền có thể trực tiếp tiến vào Hoàng Hà.
Vị trí địa lý ưu việt khiến nơi này trở thành đô thành của mấy triều đại, thẳng tới ngày nay, nơi này vẫn là nơi dân cư Hà Bắc tập trung nhất, quận Ngụy và quận Cấp hai quận có gần trăm vạn dân cư sinh sống, dân cư đông đúc cộng thêm nông nghiệp phát triển, ánh mắt Trương Huyễn cũng dần dần bắt đầu chú ý nơi đây.
Nếu nói Trương Huyễn ở lúc đầu là lưng tựa Thanh Châu, tranh đoạt Hà Bắc, như vậy theo tranh đoạt Hà Bắc dần dần tiến vào vĩ thanh, Trương Huyễn sẽ có cân nhắc chiến lược mới, mở rộng quân đội, lấy lợi canh chiến, lưng tựa Hà Bắc, tranh đoạt Trung Nguyên và Tịnh Châu, quận Ngụy không thể nghi ngờ là nơi thích hợp nhất. Lúc trước Bùi Củ đã khuyên hắn đem quân nha đại tướng quân đặt ở quận Ngụy.
Ở trên đường cái phía nam huyện An Dương, một mũi kỵ binh mấy nghìn người đang dọc theo đường cái hướng huyện An Dương chậm rãi xuất phát. Nơi này Trương Huyễn ở sau khi giải quyết nguy cơ quận Hà Nội, trực tiếp từ quận Hà Nội đến quận Ngụy. Ngụy Văn Thông không đi theo, Trương Huyễn tạm thời bổ nhiệm hắn làm thông thủ quận Hà Nội, dẫn quân đóng ở quận Hà Nội, đồng thời phong hắn làm Chấn Vũ tướng quân, cùng ba người La Sĩ Tín, Uất Trì Cung, Bùi Hành Quảng đặt song song làm tướng quân.