Đỗ Như Hối cũng ở trong đội ngũ, hắn dọc theo đường đi bừng bừng hứng thú thưởng thức phong cảnh hai bờ sông. Nơi này hoàn toàn khác trung bộ Hà Bắc hoang vu, đi đã hai ngày đều là đồng ruộng mênh mông vô bờ, vô số nông dân ở trên cánh đồng bận rộn, xa xa có thể thấy được từng thôn trang tường trắng ngói đen. Lúc này ngô đã chuyển thành màu vàng xanh, tuy tiểu mạch mùa hè thu hoạch không tốt, nhưng thu lương lại mọc không tệ. Nếu không có gì ngoài ý muốn, năm nay thu hoạch mùa thu sẽ bù lại lương thực vụ hè mất mùa.
Đỗ Như Hối thở dài một tiếng, nói: “Thời kỳ Khai Hoàng cảnh tượng mùa thu hoạch như vậy tùy ý có thể thấy được, nhưng hiện tại lại thành cảnh tượng hiếm thấy. Đối mặt một cảnh tượng mùa thu hoạch này, lại đối chiếu Trung Nguyên khó khăn, thật sự là làm người ta vô hạn cảm khái.”
Trương Huyễn ở bên nói: “Thật ra thiên hạ còn có ba nơi kho lương lớn có thể kể, một cái là Quan Trung, một cái là Ba Thục, một cái là nam bộ Tịnh Châu, chỉ tiếc chúng nó đều bị Lý Uyên chiếm cứ. Nếu ta có thể có được một chỗ trong đó, cũng không đến nỗi vì lương thực mà hao phí tâm thần, nhưng vùng Ngụy Cấp coi như là kho lương nhỏ, có còn hơn không.”
“Các nơi của Hà Bắc đều đầy thương tích, ta nhớ rõ quận Ngụy cũng bị Lô Minh Nguyệt chiếm lĩnh, vì sao thoạt nhìn không quá giống từng xảy ra chiến tranh?” Đỗ Như Hối có chút khó hiểu hỏi.
“Cái này có chút một lời khó nói hết, thật ra nguyên nhân nói đơn giản cũng rất đơn giản, bởi vì quận Ngụy là hang ổ của Bột Hải hội, một nửa ruộng tốt của quận Ngụy và quận Cấp đều bị thành viên Bột Hải hội chiếm cứ, bọn họ chính là hào cường vùng này. Bột Hải hội sẽ tuyệt đối không cho phép nơi này sinh loạn, về phần Lô Minh Nguyệt, hắn cũng là muốn định đô ở quận Ngụy. Cái này gọi là thỏ không ăn cỏ gần hang!”
“Thì ra là thế!”
Đỗ Như Hối giật mình, hắn cười cười lại hỏi: “Nếu một nửa ruộng tốt của hai quận này đều bị hào cường Bột Hải hội chiếm cứ, vậy đất đai để lại cho đại tướng quân chỉ sợ không nhiều.”
Trương Huyễn lắc lắc đầu, “Hàng năm chiến loạn, đất để hoang của Thanh Châu, Hà Bắc thật sự nhiều lắm, ta cũng không thiếu đất, ta chỉ cần người, cần nguồn mộ lính.”
Nói đến đây, Trương Huyễn thở dài một tiếng. “Lần này nguy cơ quận Hà Nội làm ta cảm giác sâu sắc nỗi khổ binh lực không đủ.”
“Đại tướng quân là muốn tăng cường quân bị, nhưng ta cảm thấy giải quyết vấn đề U Châu nên ở trước khi di chuyển đến quận Ngụy đi!”
Trương Huyễn thản nhiên cười nói: “Ngươi nói đúng. Việc cấp bách là cần giải quyết U Châu, chính như tiên sinh hôm qua nói, Lý Kiến Thành đi không thông phía nam, sẽ chuyển hướng phía bắc. Chỉ cần La Nghệ ở U Châu một ngày, bọn hắn sẽ tuyệt không từ bỏ hy vọng!”
Rất nhanh, đội ngũ đến ngoài thành nam huyện An Dương, thông thủ quận Ngụy Vương Biện cùng Từ Thế Tích từ quận Thượng Cốc tới tham dự phòng ngự dẫn một đám quan viên văn võ đến ngoài thành nghênh đón Trương Huyễn đến. Đây cũng là quy củ Trương Huyễn năm trước đặt ra, khoảng cách nghênh đón hắn không cho phép vượt qua nửa dặm, đại tướng không thể rời khỏi quân doanh nửa dặm, thái thú, huyện quan không thể rời khỏi huyện thành nửa dặm, chủ yếu là phòng ngừa khoảng cách nghênh đón quá dài mà nhiễu dân.
Hồ ly Vương gia tiếu trốn thê.
Cho nên Vương Biện và Từ Thế Tích đều chỉ ở ngoài thành đón Trương Huyễn đến. Tuy như thế, vẫn có mấy ngàn người dân ùa tới xem náo nhiệt, Vương Biện không thể không xuất động một ngàn binh sĩ duy trì trật tự ở cửa thành. Đây còn chỉ là cửa thành, nếu là nghênh đón ngoài mười dặm, như vậy trên đường còn cần dẹp đường, còn cần ba bước một điểm, năm bước một trạm, còn cần yên lặng, lảng tránh, không chỉ có khiến dân chúng không thể đi đường thật lâu, hơn nữa cũng lãng phí quá nhiều binh lực.
Khi Trương Huyễn đến gần, mọi người cùng tiến lên trước khom người thi lễ: “Tham kiến đại soái!”
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, cười nói với mọi người: “Trong khoảng thời gian này mọi người đều vất vả rồi, nhưng cảnh báo còn chưa giải trừ, còn phải phiền các vị tiếp tục bảo trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu.”
“Xin đại soái yên tâm, quân đội sẽ không buông lỏng.”
Trương Huyễn lại hướng mọi người giới thiệu Đỗ Như Hối, khi mọi người nghe nói nam tử trẻ tuổi gầy yếu này chính là Đỗ tiên sinh ở quận Hà Nội bám trụ đại quân Lý Kiến Thành, hiện tại lại đảm nhiệm ký thất tham quân của đại soái, mọi người nổi lòng kính trọng, lần lượt tiến lên hành lễ với Đỗ Như Hối.
Sau đó, Trương Huyễn dưới mọi người vây quanh đi vào trong thành. Lúc tới cửa thành, hắn thân thiết hỏi Vương Biện nói: “Tình huống Phũ Khẩu hình bên kia thế nào?”
Phũ Khẩu hình là hình thứ tư trong Thái Hành bát hình, cũng là một khe núi bắc bộ quận Ngụy đi thông Tịnh Châu, núi cao khe sâu, bởi vì vương triều Bắc Tề ra sức sửa chữa, khiến khe núi dài trăm dặm này có thể cho đại quân đồ quân nhu đi qua, ý nghĩa chiến lược rất trọng đại, Trương Huyễn lúc trước từng lệnh Vương Biện phái trọng binh đóng giữ.
Vương Biện gật gật đầu, “Mười ngày trước cửa khe từng xuất hiện một cánh quân hơn ngàn người, sau khi bị chúng ta đánh lui thì không còn động tĩnh, ty chức đặt năm ngàn quân ở cửa khe.”
Nói đến đây, Vương Biện cũng hỏi: “Từ tướng quân cho rằng quân Đường sẽ không lui về Quan Trung, mà là sẽ tiếp tục bắc thượng, từ phía bắc mở ra thông đạo đi thông Hà Bắc, đại soái cảm thấy có thể có khả năng này không?”
Trương Huyễn không thể không bội phục ánh mắt của Từ Thế Tích. Hắn không vội trả lời, cười hỏi Từ Thế Tích: “Từ tướng quân cảm thấy quân Đường sẽ đi Tỉnh hình hay là Phi Hồ hình?”
Từ Thế Tích đã sớm cân nhắc chuyện này, hắn không do dự, lập tức hạ thấp người nói: “Ty chức cảm thấy phải xem tình huống chiến đấu của bọn hắn cùng Lưu Vũ Chu. Nếu Lưu Vũ Chu thực lực cường đại, nhất thời không thể tiêu diệt, như vậy quân Đường rất có thể sẽ lựa chọn Tỉnh hình đột phá, dù sao bọn hắn không có thời gian tiêu hao dần nữa. Đương nhiên, bọn hắn nhất định muốn đi Phi Hồ hình, có thể trực tiếp tụ quân với La Nghệ, nhưng nghĩ là một chuyện, sự thật lại là một chuyện khác.”
Từ Thế Tích phân tích khiến Trương Huyễn âm thầm gật đầu, quả nhiên ánh mắt độc đáo, nhìn rất thấu triệt. Hắn khẽ cười nói: “Chúng ta từ bố cục chiến lược của Lý Uyên có thể thấy được một số tâm tính của hắn, hắn hiện tại hầu như là tác chiến hai tuyến, phái thứ tử Lý Thế Dân thảo phạt Tiết Cử cùng Lý Quỹ phía tây, mà phái trưởng tử Lý Kiến Thành thừa dịp trống trải tiến công Hà Bắc, đánh giá của ta chỉ có bốn chữ, ‘Cấp công cận lợi (Chỉ vì cái trước mắt)!’ có lẽ hắn tiến công Quan Trung quá dễ dàng, liền cho rằng các nơi trong thiên hạ đều sẽ nghe tin mà hàng, cho nên một trận chiến này chúng ta phải đem Lý Uyên đánh đau, để hắn không dám can thiệp vào Hà Bắc một bước nữa.”
“Đại soái là muốn đem quân đội Lý Kiến Thành thả vào Hà Bắc đánh đau sao?” Từ Thế Tích hỏi.