Trương Huyễn lắc lắc đầu, “Chờ sau khi thống nhất Hà Bắc, chúng ta đem chiến trường kéo đến Tịnh Châu đi.”
“Đại soái, chúng ta bao giờ xuất binh đi Tịnh Châu?”
Mọi người bởi quân đội của Lý Kiến Thành xâm nhập mà nén giận đủ rồi, nghe nói muốn đánh Tịnh Châu, bọn họ đều xin chiến.
Hắn thấy trong mắt mọi người đều tràn ngập chờ mong, mười mấy tướng lĩnh càng bẻ tay rôm rốp, như hận không thể lập tức xuất binh Tịnh Châu. Trương Huyễn không khỏi cười ha ha, “Không nhanh như vậy, đấu với Lý Uyên không phải việc một năm hai năm, chiến lược Hà Bắc của Lý Uyên cũng sẽ không lập tức dừng lại, cái này cần một quá trình chuẩn bị thời gian dài. Lý Uyên nóng lòng cầu thành, chúng ta không thể rập khuôn theo hắn, đi chuẩn bị chiến đấu trước, chờ sau khi chúng ta chuẩn bị đầy đủ có thể khai chiến bất cứ lúc nào, không đánh thì thôi, chiến một trận phải đem hắn đánh đau!”
Lần này Trương Huyễn tuần tra quận Ngụy trừ an ủi tướng sĩ, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là khảo sát thực tế huyện An Dương có thể thay thế huyện Ích Đô trở thành trụ sở Tề vương phủ mới hay không.
Tuy chuyện này ở một tháng trước Trương Huyễn đã giao cho Lô Khánh Nguyên, nhưng lúc này sự tình liên quan trọng đại, Trương Huyễn cần tự mình đến nhìn một cái.
Tuy đô thành Bắc Tề Nghiệp Đô đã bị Tùy Văn Đế Dương Kiên cho một mồi lửa đốt thành đất trống, nhưng vì an trí mấy chục vạn bình dân từ Nghiệp Đô dời ra, An Dương huyện cũng đã tiến hành mở rộng thành quy mô lớn, từ huyện bậc trung ban đầu chu vi hai mươi dặm, mở rộng thành hùng huyện chu vi bốn mươi lăm dặm, trở thành một trong hai đại hùng thành địa khu Hà Bắc đặt song song với huyện Kế.
Trải qua mấy chục năm phát triển, dân cư huyện An Dương đã tới năm mươi vạn, buôn bán phồn vinh, xã hội an bình, rất nhiều bình dân đã dần dần đem huyện An Dương coi là Nghiệp Đô kéo dài, nhưng cái này chỉ giới hạn số lượng dân cư cùng quy mô mở rộng thành, ở rất nhiều phương diện khác huyện An Dương còn xa mới có thể so sánh với Nghiệp Đô, ví dụ như cung điện cùng công sở, Nghiệp Đô có quần thể cung điện cùng quần thể công sở khổng lồ, nhưng An Dương chỉ có một quận nha cùng một huyện nha.
Trương Huyễn đi cùng thông thủ quận Ngụy Vương Biện tuần tra cả thành trì. Bọn họ dọc theo một đường cái rộng lớn hướng bắc chậm rãi đi. Đường cái rộng chừng năm mươi bước, trải gạch đá xanh bằng phẳng, hai bên cây mọc thành tán, phân bố các phủ trạch xa hoa, bị tường cao bao vây.
“Đây là đường cái Cổ Nghiệp nổi tiếng nhất huyện An Dương, cũng là đường phân chia toàn bộ thành trì, hai bên đều là phủ trạch của quan lại Bắc Tề trước kia.”
Nói đến đây, Vương Biện vẻ mặt khinh bỉ nói: “Ở nơi này khắp nơi vẫn có thể thấy bóng dáng Bắc Tề, Nghiệp Đô tuy bị đốt thành đất trống, nhưng con người vẫn còn, bọn họ trên cơ bản vẫn mô phỏng Nghiệp Đô xây dựng lại thành An Dương.”
Trương Huyễn cũng chỉ cười cười, không nói gì thêm. Hắn đã lựa chọn huyện An Dương, hắn phải tiếp nhận lịch sử huyện An Dương. Mạnh mẽ thay đổi chỉ có thể khiến hắn mất đi ủng hộ cơ sở nhất.
Về phần phủ trạch bách quan, nếu trong thành thật sự không tìm thấy đất trống, hắn liền chuẩn bị ở ngoài thành tây xây một tòa thành nhỏ, chuyên môn dùng để kiến tạo nhà quan lại. Dù sao dân cư huyện An Dương quá nhiều, muốn tìm được đất trống rộng rãi đã không thực tế.
“Dãy nhà lớn kia!”
Vương Biện chỉ vào một dãy nhà diện tích cực rộng, “Đó là tộc trạch của Cao thị hoàng tộc, nhưng sau khi xây dựng xong bọn họ chưa bao giờ ở.”
“Vì sao?”
“Quá lớn, dễ vi phạm lệnh cấm!
Đương nhiên, bọn họ cũng không sợ vi phạm lệnh cấm, chỉ là sợ dẫn tới triều đình chú ý. Hoàng tộc Bắc Tề đều ở trong trang viên, nơi đó sẽ không có ai chú ý bọn họ nữa.”
Ánh mắt Trương Huyễn trở nên ngưng trọng hẳn lên. Đây là một tòa nhà cực kỳ rộng lớn, ít nhất diện tích ba trăm mẫu, bị tường vây cao lớn bao bọc, phòng xá tầng tầng lớp lớp, thấp thoáng ở trong tán cây cao lớn rậm rạp, mơ hồ có thể thấy được xà nhà lớn đại điện giấu trong đó.
“Đại soái muốn đem nơi này dùng làm Tề vương phủ sao?” Vương Biện đoán được tâm tư Trương Huyễn.
Trương Huyễn chưa phủ nhận, thản nhiên cười nói: “Nếu chúng ta dời đến huyện An Dương đều chen chúc ở quận nha, không khỏi không quá thích hợp nhỉ!”
Vương Biện mỉm cười, “Đại soái mời theo ta!”
Vương Biện mang theo Trương Huyễn đi thêm mấy trăm bước, một mảnh đất tầm hơn hai ngàn mẫu trống trải hơn nữa bằng phẳng nhất thời xuất hiện ở trước mắt Trương Huyễn. Trương Huyễn không khỏi ngẩn người, đoạn đầu đường trung trực phồn hoa nhất thế mà có một mảnh đất lớn như vậy, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này là quân doanh sao?
Nhưng Trương Huyễn biết nơi này không phải quân doanh. Quân doanh ở một mảnh đất trống khác phía nam. Hắn khó hiểu hỏi: “Đây là đất của ai?”
“Mảnh đất này là Bột Hải hội ở mười năm trước mua, ban đầu là xã miếu, đại soái như thế nào cũng không thể ngờ được công dụng của nó, nó là đất Cao Liệt chuẩn bị dùng để xây dựng hoàng cung.”
“Xây dựng hoàng cung?” Trương Huyễn quả thật không thể ngờ được.
“Chúng ta ở trong sơn trang của Cao Liệt lục soát được bản vẽ cùng kế hoạch chi tiết xây dựng cung điện, chuẩn bị ở nơi này xây dựng một tòa cung điện so với Bắc Tề Thiên Thừa cung nhỏ hơn một nửa.”
Trương Huyễn lại cẩn thận nhìn một lát, cười nói: “Đất tốt như vậy dùng để xây cung điện quá xa xỉ, ta cảm thấy dùng để làm công sở không gì thích hợp hơn.”
~~~~
Ở lúc Trương Huyễn ở An Dương huyện khảo sát công việc thành lập Tề vương phủ, ở trong khách quý dịch và trong Chiêu Hiền quán huyện Ích Đô quận Bắc Hải cũng ở đầy mấy trăm quan viên. Đó đều là văn võ bá quan Trương Huyễn từ trong tay Vũ Văn Hóa Cập cứu ra.
Tuy nhiên không phải mỗi quan viên đều nguyện cống hiến cho Trương Huyễn, cũng có không ít chuẩn bị đi Trường An đầu nhập Lý Uyên. Nhưng ít ra có một điểm có thể khẳng định, mỗi một quan viên đều tràn ngập cảm kích đối với Trương Huyễn.
Tô Uy trước mắt ở dịch trạm khách quý. Hắn và Bùi Củ ở trong một sân tốt nhất. Làm hai đại nguyên lão của triều đình, Trương Huyễn đặc biệt dặn dò Vi Vân Khởi phải đối đãi đặc thù, phải đem hai người này giữ lại.
Chạng vạng, Bùi Củ xách một bình rượu xuất hiện ở cửa phòng Tô Uy, cười ha ha nói: “Hy vọng ta còn có thể kịp bữa cơm chiều, chưa tới trễ!”
Tô Uy cũng cười lên, “Ta phát hiện ngươi luôn tới cực kỳ đúng giờ, mỗi lần ta chuẩn bị ăn cơm ngươi sẽ xuất hiện, đến thì đến đi! Sao chỉ cầm một bình rượu, đồ ăn đâu?”
Bùi Củ vừa bực mình vừa buồn cười, “Chưa từng thấy chủ nhân như vậy, không chỉ đòi khách nhân mang rượu, thế mà còn bảo khách nhân mang đồ ăn, nếu không ta mời khách là được.”
Tô Uy cười híp mắt, “Không mang đồ ăn thì thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, mau mời vào!”
Bùi Củ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ở trước bàn, hắn đem bình rượu đặt lên bàn, “Đây là rượu ngon trưởng tôn hiếu kính ta, tên là Hàn thị giai nhưỡng (họ Hàn ủ tốt- rượu ngon họ Hàn), là nhất tuyệt quận Bắc Hải, nghe nói một năm chỉ ủ năm mươi vò, cần đặt trước một năm, trong tửu quán tốt nhất cũng không uống được.”