Tô Uy tuy không phải tửu quỷ, nhưng cũng là người thích rượu, hắn nghe nói một năm chỉ ủ năm mươi vò, vội vàng đưa tay lấy bình rượu, cạy ra nắp đậy hít một cái thật sâu, nhất thời liên thanh khen: “Hảo tửu! Hảo tửu!”
Tô Uy lập tức cười hỏi: “Nói thật, tôn tử ngươi tổng cộng hiếu kính cho ngươi mấy bình.”
“Tổng cộng cho ba bình, đây là toàn bộ trữ hàng của nó, hôm qua bị Lý Cương mạnh mẽ lấy đi một lọ, hôm nay chúng ta uống một bình, ta nơi đó chỉ còn một bình, nói trước, bình rượu đó ta ai cũng không cho.”
“Thật là keo kiệt, một bình rượu mà thôi, còn so ra kém nhiều năm giao tình của chúng ta.”
Tô Uy vừa chụp mũ trên đầu Bùi Củ, vừa rót đầy một chén rượu cho mình trước, uống một hơi cạn sạch, cẩn thận thưởng thức hương vị thuần hậu này, quả thực có chút say mê.
Lúc này mới lại rót đầy chén rượu cho mình cùng Bùi Củ, cười nói: “Đến! Vì tha hương có thể thưởng thức rươu ngon, chúng ta cạn một ly.”
Hai người uống một hơi cạn sạch. Lúc này, một thị nữ dâng cho bọn hắn năm sáu món ăn, Bùi Củ lại rót đầy chén rượu cho hai người, thản nhiên cười nói: “Chỉ sợ về sau cơ hội chúng ta uống loại Hàn thị hảo tửu này không nhiều nữa.”
“Lời này nói như thế nào?” Tô Uy khó hiểu nhìn Bùi Củ.
“Các lão chưa nghe nói sao? Tề vương phủ chỉ sợ sắp dời đi quận Ngụy rồi.”
“Ồ! Chuyện này ta cũng có biết đôi chút, nhưng nghe nói có mâu thuẫn, nghe nói rất nhiều tướng sĩ không muốn xa quê.”
Bùi Củ lắc lắc đầu, “Có mâu thuẫn cũng vô dụng, Tề vương đã hạ quyết tâm. Nói thật, lúc trước ta cũng khuyên hắn đem đại tướng quân phủ dời đi quận Ngụy, quận Bắc Hải chỉ thích hợp an phận ở một góc, nếu muốn tranh giành thiên hạ, chỉ có định đô thiên hạ chi thành, Trường An hoặc Lạc Dương, đất Nghiệp chỉ là lựa chọn tiếp theo, nhưng cũng là nơi thích hợp nhất trước mắt. U Châu tuy cũng không tệ, nhưng cách trọng địa sản xuất lương thực Giang Hoài quá xa một chút.”
Tô Uy rất hiểu Bùi Củ, hắn luôn luôn là vô sự không đăng tam bảo điện, tìm đến mình uống rượu, tất nhiên là có thâm ý gì.
Tô Uy cũng không nói thêm gì. Hắn cười cười, bưng lên chén rượu uống một ngụm.
Lúc này, Bùi Củ hỏi: “Các lão gần đây đi gặp thái hậu chưa?”
Tô Uy lắc đầu, “Ta sau khi đến Ích Châu còn chưa từng gặp thái hậu, hiện tại tình huống người thế nào?”
“Nghe nói người tạm thời ở trong phủ Tề vương, do Tề vương phi chiếu cố người, nhưng ta cảm thấy chúng ta những kẻ làm thần tử này nên đi bái kiến tập thể thái hậu một lần.”
“Có lý do gì chứ?”
Tô Uy đã mơ hồ đoán được ý tứ Bùi Củ, chỉ sợ Bùi Củ là có chuyện gì muốn thái hậu ra mặt.
“Bùi công có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi!”
Bùi Củ cười khổ một cái, “Thật ra ta tìm đến các lão, là muốn tìm các lão thương lượng một phen vấn đề địa vị của Tề vương. Nước không thể một ngày không vua, tuy Tề vương có thái hậu ủng hộ, nhưng dù sao cần nhận một vị quân chủ, là Lạc Dương Dương Đồng hay là Trường An Dương Hựu? Hoặc chúng ta tự mình lập một hoàng tộc làm quân chủ, ý tứ Tô các lão thế nào?”
Tô Uy cười cười, “Đương nhiên không có khả năng thừa nhận Dương Hựu, ta cảm thấy chúng ta có thể thừa nhận Dương Đồng.”
“Mà nếu là như thế, chúng ta làm sao bây giờ? Toàn bộ chức vị trọng thần Lạc Dương đều chiếm đầy, chung quy không thể để cho chúng ta mấy trăm người này đều làm phụ tá của Tề vương chứ!”
Dụng ý thật sự của Bùi Củ đã hiển lộ ra, bọn họ mấy trăm quan viên này an bài như thế nào. Đương nhiên, cái này cũng không phải ích lợi cá nhân hắn, mọi người đều rất quan tâm, Bùi Củ đặc biệt lo lắng, nếu chuyện này Trương Huyễn xử lý không tốt, chỉ sợ hơn phân nửa quan viên đều sẽ đi đầu nhập Lý Uyên.
Tô Uy trầm ngâm một phen, nói: “Ta cảm thấy chuyện này chúng ta không cần bao biện làm thay, hoặc chờ Tề vương trở về nói sau. Nếu Bùi công thật sự lo lắng, không ngại đi thảo luận với Vi trưởng sử, ta nghĩ Vi trưởng sử hẳn là biết ý tưởng chân thật của Tề vương.”
***
Huyện Ích Đô tuy là một thành lớn, nhưng theo mấy năm nay dân cư nhanh chóng gia tăng, từ ban đầu hai mươi vạn người gia tăng đến hơn ba mươi lăm vạn người, đặc biệt đầu năm phú hộ từ Trung Nguyên chạy đến đều an cư ở huyện Ích Đô, tìm kiếm che chở an toàn, khiến đất đai trong thành ngày càng thưa thớt. Trương Huyễn thế mà không tìm được phủ trạch thích hợp an trí Tiêu hậu, cuối cùng chỉ đành đem Tiêu hậu cùng mấy chục cung nữ tạm thời an trí ở trong phủ của mình.
Lần này từ trong tay Vũ Văn Hóa Cập tiếp thu được hơn một ngàn cung nữ hoạn quan Trương Huyễn đã xem họ đưa về nhà, sáu bảy trăm cung nữ thật sự không nhà để về, thì đem họ gả cho tướng sĩ theo mình nhiều năm chưa cưới vợ, đã giải quyết vấn đề hôn nhân của các tướng sĩ, cũng tìm được nơi đi về cho các cung nữ này, coi như là việc tất cả đều vui.
Trong khoảng thời gian qua Lô Thanh luôn bận rộn việc này, tuy cũng có quan viên chuyên môn phụ trách việc này, nhưng Lô Thanh lại không chịu đem các nàng gả qua loa, nàng cần đại khái hiểu biết gia đình, quê quán, tình trạng tuổi… của các tướng sĩ, tận lực dựa theo địa vực tiến hành hôn phối, sau đó đem tên bọn họ làm thành thẻ tên, cho các cung nữ tự mình rút thăm quyết định trượng phu tương lai của họ.
Lô Thanh bởi vì lại có bầu, không thể quá mức mệt nhọc, liền động viên cả nhà cùng nhau hỗ trợ, trong khoảng thời gian này gia quyến Trương Huyễn đều rất bận rộn.
Lô Thanh ở lúc Dương Quảng còn sống đã được chính thức sắc phong là Tề vương phi, mấy tỷ muội khác thì được Tiêu hậu sắc phong làm lương đễ, Tiêu hậu đồng thời gia phong các nàng là phu nhân, đó là đạo xử sự của Tiêu hậu. Nàng cần Lô Thanh chiếu cố, đương nhiên cần lợi dụng thân phận đặc thù của mình thể hiện một phen tâm ý trước.
Buổi sáng hôm nay, Lô Thanh đang ngồi ở trong phòng uống trà nói chuyện với Võ Nương. Võ Nương ở sau khi bất hạnh đẻ non rốt cuộc lại có bầu, thời gian so với Lô Thanh còn sớm hơn gần một tháng, một lần này nàng cẩn thận bảo dưỡng, không dám có nửa điểm sơ ý. Có lẽ là bởi có hy vọng, tâm tình Võ Nương cũng tẩy hết đi sự u ám của năm đó, lại dần dần khôi phục tính cách cởi mở hoạt bát của nàng.
“Đại tỷ, ta nghe nói chúng ta có thể phải chuyển nhà. Đi nơi rất xa, là thật sao?” Võ Nương thấp thỏm lo âu hỏi.
Lô Thanh uống ngụm trà cười nói: “Quả thật là sắp chuyển nhà. Tướng quân trước kia đã từng nói cho chúng ta, chúng ta có thể sẽ dọn đi quận Ngụy, nhưng bây giờ còn chỉ là bước đầu cân nhắc, ta nghĩ ít nhất phải chuẩn bị hơn nửa năm thời gian, nhưng cho dù chuyển nhà muội cũng đừng lo, chúng ta khẳng định là ngồi thuyền lớn đi, một đường đều sẽ rất vững vàng, sẽ không mệt nhọc như xe ngựa.”
“Ài! Ở quận Bắc Hải ở nhiều năm như vậy, cũng dần dần quen rồi, lập tức dời đi quận Ngụy, muội còn thực sự sợ không thích ứng.”