Một binh sĩ trạm gác quân Đường dẫn đầu phát hiện ba quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, hắn nhất thời sợ hãi hô to lên. Quả cầu lửa trước sau rơi ở trên đại trướng, trong đó lưới một quả cầu lửa ở giữa không trung bị đốt thủng, vô số búi hỏa tảo bốc cháy bị gió thổi bay ra bốn phía, mấy chục cái lều lớn đều trước sau bị điểm hỏa, lửa lớn nhanh chóng lan tràn, lửa mượn gió thổi, lửa cháy bay lên không, từng đám lửa lớn nóng rực như cái lưỡi lửa cuốn ra, cắn nuốt lương thực vật tư trong đại trướng.
Chủ tướng quân Đường Vương Bá Đương đang ngủ say bị binh sĩ lay dậy. Binh sĩ hoảng sợ hô to: “Tướng quân, doanh địa lương thực cháy rồi.”
Vương Bá Đương cả kinh lật người ngồi dậy, cả giày cũng không buồn đi, chân trần chạy đi ngoài lều. Chỉ thấy nội trướng thế lửa ngập trời, cả lương doanh đều bị lửa lớn nuốt sống, các binh sĩ hò hét, chạy đi cứu hoả, ngay cả quân doanh cũng bị lửa điểm hỏa, Vương Bá Đương cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không biết làm sao.
Lúc này, các binh sĩ phát ra một tiếng kêu, chỉ thấy một cái lều lớn bốc cháy bị gió quét lên, hướng trước mặt Vương Bá Đương đánh tới. Các binh sĩ vội kéo Vương Bá Đương chạy đi, cái lều lớn vừa lúc bao trùm trong trung quân đại trướng, trung quân đại trướng cũng bị lửa lớn điểm hỏa.
Vương Bá Đương rốt cuộc từ trong cực độ chấn động phản ứng lại. Hắn thấy lửa lớn sắp đem toàn bộ quân doanh nuốt hết, gấp đến độ hô to: “Không cần cứu hoả nữa, mọi người rời khỏi quân doanh.”
Các binh sĩ đều hướng ngoài đại doanh rút lui, Vương Bá Đương cũng cưỡi ngựa chạy ra khỏi đại doanh, nhưng vẫn có mấy trăm binh sĩ đang ngủ say không kịp chạy, bị chết cháy ở trong quân doanh.
Trên đất cao ngoài quân doanh, mấy ngàn binh sĩ ngơ ngác nhìn lửa nóng hừng hực đem doanh trại lương thực cùng quân doanh nuốt hết, toàn bộ lương thực, quân tư và trang bị đều cháy sạch, bảy vạn đại quân đã xuất phát đông chinh nên làm gì bây giờ?
Trên vách đá thật lớn bên trên quân doanh cũng chiếu rọi ra ánh lửa hừng hực, đem tin tức trận cháy lớn này truyền đến bên ngoài mấy chục dặm, ba trăm binh sĩ Tùy quân đang xuống núi kích động ôm nhau, lặng lẽ chúc mừng trận thắng lợi ngoài ý muốn này.
***
Một lính gác được đưa tới trước mặt Vương Bá Đương, hắn là lính gác thứ nhất gõ vang chuông cảnh báo, nghe nói hắn đã nhìn thấy gì?
“Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy gì, nói tỉ mỉ ra!”
Vương Bá Đương ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào lính gác. Trong lòng hắn thật sự không nghĩ ra, hắn phòng bị cực kỳ nghiêm mật, bất cứ binh sĩ nào cũng không cho phép đem mồi lửa vào doanh địa, ngủ cũng không cho đốt đèn, ngay cả binh sĩ nấu cơm là cũng ở Tây Cố quan làm sẵn rồi, sau đó đưa đến đại doanh, sao có thể cháy, hơn nữa còn là nội doanh cháy, khiến Vương Bá Đương nghĩ mãi không hiểu.
Lính gác nhỏ giọng nói: “Ty chức lúc ấy thấy ba quầng lửa từ không trung rơi xuống, hẳn là dọc theo vách đá rơi xuống, trong đó một quầng lửa còn ở trên vách đá nảy một cái, sau đó tản ra, ty chức thấy rất rõ.”
Vương Bá Đương không khỏi ngẩng đầu hướng trên Ngọc Bích sơn bị ánh lửa chiếu đỏ nhìn tới, ở giữa là vách núi, bên trên lại là rừng cây um tùm, nhưng bên trên không phải không có đường có thể đi sao? Ai có thể leo lên được?
“Tướng quân, có thể là quỷ hỏa hay không?”
Một giáo úy thấp giọng nói: “Ở nghĩa trang thường xuyên thấy các đám âm hỏa, quê chúng ta gọi là quỷ hỏa.”
“Không có khả năng, loại lửa đó không đốt doanh trướng, cái này nhất định là có người cố ý phóng hỏa.”
Tuy Vương Bá Đương nhận định là có người cố ý phóng hỏa, nhưng hắn thực sự không nắm chắc thân phận người phóng hỏa, là thám báo Tùy quân, hay là dân bản xứ địa phương, hay là binh sĩ quân Đường ghi thù trút giận. Trầm ngâm thật lâu, hắn hướng một gã thiên tướng hạ lệnh: “Phái thêm binh sĩ đi chung quanh tìm tòi, tra tìm tất cả manh mối, có bất cứ tin tức nào, lập tức hướng ta báo cáo.”
Thiên tướng tuân lệnh chạy đi an bài, Vương Bá Đương nhìn doanh địa lương thực bị lửa lớn hoàn toàn nuốt hết, sắc mặt hắn trở nên càng lúc càng xanh mét, thật không biết mình hướng thế tử ăn nói như thế nào?
~~~~
Trương Huyễn tấn công U Châu thuyên chuyển tám vạn Tùy quân tinh nhuệ. Trên thực tế, tám vạn quân tinh nhuệ này không chỉ có vì tấn công U Châu, càng nhiều là vì đối phó quân Đường đông chinh.
Hiện tại không chỉ có là tám vạn quân đội, còn có hai vạn U Châu quân đầu hàng, đây cũng là một mũi tinh nhuệ thiện chiến. Chỉ là bọn họ cần chỉnh biên chút, không thể lập tức đưa vào chiến đấu. Trương Huyễn liền đem việc chỉnh biên giao cho Uất Trì Cung, đồng thời để hắn dẫn hai vạn quân thủ Trác quận, lại để Lý Cảnh và Triệu Lượng tiếp tục dẫn một vạn quân thủ kho Lộ Thủy, Trương Huyễn thì tự mình dẫn sáu vạn đại quân nghênh chiến quân Đường đông chinh.
Đại doanh Trương Huyễn ở trên một mảnh đất cao phía bắc Bác Lăng quận Tiên Ngu huyện mười dặm, cách mấy trăm bước là đường cái đi về U Châu phía đông. Nơi này là đường quân Đường đông chinh phải qua, thám báo đã truyền đến cho Trương Huyễn tình báo xác thực, tổng cộng bảy vạn quân Đường đông chinh.
Trong đó tiền quân có ba vạn người, do tòng đệ Lý Thúc Lương của Lý Uyên dẫn dắt, tiên phong năm ngàn người do đại tướng Trương Như Tân thống soái, bọn hắn hành quân tốc độ cực nhanh, đã tiến vào quận Bác Lăng, muộn nhất chạng vạng hôm nay quân tiên phong sẽ đến huyện Tiên Ngu.
Trong đại trướng, Trương Huyễn đang thảo luận kế sách tác chiến với Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối, tập trung binh lực tiêu diệt quân địch đã là nhận thức chung của bọn họ, mấu chốt là đánh Thổ Môn quan trước, cắt đứt đường lui quân Lý Thúc Lương, hay là trực tiếp tấn công quân của Lý Thúc Lương, ý kiến còn chưa thống nhất. Phòng Huyền Linh đề nghị đánh Thổ Môn quan trước, không chỉ cắt đứt đường lui của Lý Thúc Lương, đồng thời cũng có thể cắt đứt quân cứu viện phía sau của Lý Kiến Thành, nhưng Đỗ Như Hối lại chủ trương trực tiếp tấn công quân của Lý Thúc Lương, sau khi tập trung binh lực tiêu diệt quân đội Lý Thúc Lương, lại đánh quân của Lý Kiến Thành, trên thời gian hoàn toàn kịp.
Trương Huyễn trầm tư thật lâu, nói với Phòng Huyền Linh: “Nếu Trầm Quang bên kia thành công, sẽ kìm chế quân đội của Lý Kiến Thành, quân đội của Lý Kiến Thành chỉ sợ sẽ không ra khỏi Tỉnh hình. Thật ra so với quân đội của Lý Thúc Lương, quân đội của Khuất Đột Thông càng khó đánh hơn. Ta chỉ lo Thổ Môn quan đánh lâu không hạ, cho Lý Thúc Lương cơ hội rút quân, cho nên ta cũng cảm thấy trực tiếp đánh quân của Lý Thúc Lương tốt hơn. Có thể dùng kỵ binh cắt đứt đường lui của bọn họ. Quân sư cảm thấy thế nào?”
Phòng Huyền Linh gật gật đầu cười nói: “Thật ra hai phương án đều được, hơn nữa ta còn có một kế hay, có thể không cần tốn nhiều sức đã xử lý tiên phong của Lý Thúc Lương.”
Trương Huyễn và Đỗ Như Hối nhìn nhau, hai người bỗng hiểu kế của Phòng Huyền Linh. Trương Huyễn cười ha ha nói: “Quả thật là kế hay, có thể thử một lần!”