Ở lúc màn đêm sắp buông, tiên phong của Lý Thúc Lương, đại tướng Trương Như Tân dẫn năm ngàn quân đến huyện Tiên Ngu, huyện Tiên Ngu tuy là trung tâm quận Bác Lăng, nhưng huyện thành không lớn, chu vi không đến hai mươi dặm, dân cư mấy vạn người. Quân đội Trương Như Tân vừa tới dưới thành, huyện lệnh Triệu Ân Tài liền đi ra đón. Hắn ở trước ngựa của Trương Như Tân khom người thi lễ, “Hoan nghênh đại quân Đường vương đã đến, khẩn cầu tướng quân có lòng từ bi, chớ thương tổn dân chúng.”
“Chúng ta một đường tới đây không mảy may tơ hào, trong kho quan phủ có lương thực không?” Trương Như Tân hỏi.
“Chỉ có khoảng một ngàn thạch.”
“Một ngàn thạch đủ rồi, chuẩn bị tốt trước, chúng ta ngày mai phải mang đi, mặt khác trong huyện thành có đất trống đóng quân hay không.”
“Phía bắc huyện thành có quân doanh, chỉ là có chút cũ, nếu tướng quân không chê cứ việc ở lại, đại khái có thể đóng quân bốn năm ngàn người, ban đầu là La đô đốc xây dựng.”
“Ồ! Thì ra là thế, vậy ở quân doanh đi! Đợi lát nữa ta phái người đi chuyển lương thực.”
“Không cần tướng quân nhọc lòng, ta lập tức bảo nha dịch đưa lương tới, lại bảo nhà giàu trong thành góp mấy con lợn dê khao quân.”
Trương Như Tân biết bọn họ là sợ binh sĩ của mình nhân cơ hội đánh cướp, liền cười ha ha nói: “Một khi đã như vậy, phải nhọc huyện lệnh rồi, chúng ta ở một đêm sẽ đi, sẽ không nhiễu dân.”
Trương Như Tân lệnh quân đội vào thành, trực tiếp đi quân doanh bắc thành vào ở, lại bảo binh sĩ không được nhiễu dân.
Năm ngàn quân Đường cuồn cuộn vào thành, trong thành một mảng tối đen, nhà nào cũng đóng cửa, ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt, trên đường cái không có một người đi đường, năm ngàn quân Đường cũng không nhiễu dân, trực tiếp vào quân doanh trước bắc thành.
Huyện lệnh lại dẫn theo mấy chục nha dịch cùng với hơn trăm thanh niên trai tráng, đánh xe ngựa đưa tới cho quân đội mấy trăm thạch lương thực. Mặt khác, mấy nhà giàu góp ba mươi mấy con heo con dê cùng với mấy chục thùng rượu đưa tới cho quân đội.
Trương Như Tân thấy huyện lệnh rất biết điều, cân nhắc rất chu toàn, trong lòng rất vui vẻ, liền hỏi: “Tình huống U Châu như thế nào? Triệu huyện lệnh biết không?”
“Chỉ nghe nói Trác quận bên kia cũng đang đánh trận, cụ thể cũng không rõ, một đoạn thời gian qua không có thương nhân tới đây.”
Trương Như Tân gật gật đầu. Lúc này, hắn bỗng phát hiện trong thanh niên trai tráng đưa lương có mấy người thế mà lại mặc giáp da thô, trong lòng khẽ động, liền hỏi: “Quận Bác Lăng có quận binh sao?”
Triệu huyện lệnh cười nói: “Huyện Tiên Ngu là quận trì, đương nhiên là có chút quận binh, trong huyện thành có năm trăm quận binh, ban đầu đóng quân ở trong quân doanh, bởi vì tướng quân đến, cho nên nhường ra.”
Nói đến đây, hắn lại thấp giọng nói: “Thật ra là Thôi gia tư quân.”
Trương Như Tân đương nhiên biết, rất nhiều quận đều có quận binh, nhưng chỉ là quận binh trên danh nghĩa, trên thực tế đều là quân đội riêng của các đại thế gia, treo danh quận binh, mà do thế gia bỏ lương thực tiền bạc cung cấp nuôi dưỡng. Nơi này đã là hang ổ của Bác Lăng Thôi thị, không có quận binh thì kỳ quái.
Trương Như Tân thấy những quận binh này trang bị thô lậu không chịu nổi, thậm chí ngay cả loạn tặc cũng không bằng, ai cũng đầu óc đơn giản, tay chân vụng về, liền không đem bọn họ để trong lòng, lập tức dặn huyện lệnh: “Bọn họ ban đêm có thể duy trì trật tự huyện thành, nhưng tường thành và cửa thành đổi do quân đội của ta khống chế, ngày mai chúng ta đi rồi giao trả lại cho các ngươi.”
“Tất cả do tướng quân làm chủ!”
Quân Đường nấu cơm ăn thịt, bận rộn hơn một canh giờ sau đó mới dần dần an tĩnh lại, đều tự về doanh trại ngủ. Nam bắc hai cửa thành đều có một trăm người trông coi, trên tường thành cũng có ba trăm người trinh sát tuần hành. Trương Như Tân sau khi an bài xong, chính hắn cũng rất mỏi mệt, về doanh nghỉ ngơi.
Toàn bộ huyện thành đều lâm vào trong một mảng yên tĩnh, phố lớn ngõ nhỏ ngẫu nhiên sẽ xuất hiện các đội quận binh mặc giáp da, binh sĩ thủ thành cũng không đem bọn họ để ở trong lòng, đều giữ chức trách.
Đại khái ở canh một, binh sĩ thủ cửa bắc thành ngoài ý muốn phát hiện trong phòng nhỏ trong cửa thành đặt mấy chục vò rượu ngon, mọi người nhất thời kinh hỉ đan xen. Hôm nay tuy đều được ăn thịt, nhưng rượu nhà giàu đưa tới lại chưa phân phát cho binh sĩ, Trương Như Tân không cho phép binh sĩ uống rượu, toàn bộ đều cất giữ lại.
Không ngờ phát hiện rượu ngon ở trong cửa thành, hương rượu thuần hậu tỏa hương, con sâu rượu trong các binh sĩ đều bị câu dẫn lên. Mười mấy lão tửu quỷ thậm chí trong cổ họng cũng gấp đến độ muốn vươn tay. Bọn họ nôn nóng mở ra vò rượu, uống sảng khoái, binh sĩ thủ thành ùn ùn gia nhập hàng ngũ uống rượu, có lẽ là rượu quá thuần hậu, rất nhanh đã có người uống say nhũn ra, nằm ở dưới tường thành ngủ say khò khò.
Ngoài cửa bắc thành, Trương Huyễn dẫn một vạn binh sĩ kiên nhẫn đợi cửa thành mở ra, mà ở trong xã miếu thành tây, ba ngàn binh sĩ tinh nhuệ từ các nơi trong thành tụ tập lại, do đại tướng Tô Định Phương cầm đầu. Trương Như Tân như thế nào cũng không thể ngờ được, Tiên Ngu huyện hắn vào ở đã bị Tùy quân bày ra thiên la địa võng.
Lúc này, hai quận binh chạy tới bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, thủ quân cửa bắc thành phần lớn đã say ngã, vài tên binh sĩ không uống rượu cũng bị huynh đệ của chúng ta khống chế, cửa bắc đã rơi vào trong tay chúng ta.”
Tô Định Phương cười lạnh một tiếng hỏi: “Hiện tại giờ nào rồi?”
“Khoảng canh hai!”
Tô Định Phương gật gật đầu ra lệnh: “Có thể mở cửa thành rồi!”
Hai quận binh chạy vội đi, Tô Định Phương lập tức vung tay lên, hướng ba ngàn binh sĩ hạ lệnh: “Theo ta đi quân doanh!”
Hắn dẫn ba ngàn binh sĩ chậm rãi hướng quân doanh thành bắc chạy đi.
***
Trương Như Tân bị một trận đau đớn bừng tỉnh, khi hắn mở mắt, một thanh kim bối hổ nha đao sáng như tuyết đang đè ở trên cổ hắn. Đao rất nặng nề, chỉ cần đối phương hơi thả lỏng lực lượng, cổ hắn sẽ bị đao trực tiếp cắt thành hai đoạn, Trương Như Tân sợ tới mức hồn phi phách tán, khẽ cử động cũng không dám.
Tô Định Phương lạnh lùng nói: “Nếu không phải đại soái muốn bắt sống, ngươi ngay cả cơ hội mở mắt cũng không có.”
“Tướng quân tha mạng, ta nguyện làm việc cho tướng quân!”
Tô Định Phương thầm mắng một tiếng nhu nhược, nhưng hắn quả thật cần người này, hắn quay đầu thét ra lệnh binh sĩ đem Trương Như Tân trói chặt lại.
Không đến nửa canh giờ, năm ngàn quân Đường liền bị Tùy quân tận diệt, trừ mấy chục binh sĩ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại mà bị giết chết, năm ngàn binh sĩ còn lại toàn bộ thành tù binh của Tùy quân.
Năm ngàn tù binh quân Đường chân trần, giơ tay, chật vật không chịu nổi bị binh sĩ Tùy quân từ trong doanh trại áp giải ra, ngồi chen chúc ở trên giáo trường lạnh lẽo, chờ binh khí khôi giáp của bọn hắn bị lấy hết đi, binh sĩ Tùy quân lại đem bọn họ đưa về doanh trại, khóa trái giam giữ hết.