Lúc này, chủ tướng Trương Như Tân bị dẫn vào trong một gian phòng trống, dưới ánh đèn, trong phòng khoanh tay đứng một gã đại tướng Tùy quân đầu đội kim khôi, thân hình cao lớn, Trương Như Tân lập tức nhận ra đối phương, sợ hãi quỳ ‘Phốc!’ xuống đất, run giọng nói: “Mạt tướng... Tham kiến Tề vương điện hạ!”
Trương Huyễn thản nhiên nói: “Ta muốn biết tình huống quân đội của Lý Thúc Lương, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi nói theo sự thật, sau trận chiến ta thả ngươi đi. Nếu ngươi có nửa điểm giấu diếm, đêm nay sẽ là ngày chết của ngươi!”
“Tiểu nhân không dám, nhất định bẩm báo theo sự thật.”
Ở trước mặt khí tràng cường đại của Trương Huyễn, Trương Như Tân không dám có nửa điểm giấu diếm. Trương Huyễn hỏi một câu, hắn đáp một câu, sau khi Trương Huyễn hỏi xong, Trương Như Tân cũng tuyệt vọng. Hắn biết đại quân của Lý Thúc Lương sẽ không qua được đêm nay.
~~~~
Quân đội của Lý Thúc Lương ở cách huyện Tiên Ngu tầm năm mươi dặm cắm trại. Tuy Lý Thúc Lương hận không thể chắp cánh bay về phía U Châu, nhưng hắn làm người vẫn khá cẩn thận. Ở đất Hà Bắc hắn không dám hành quân ban đêm, sợ gặp phục kích. Hắn ở trên một cánh đồng mênh mông cắm đại doanh.
Bởi vì không mang theo các đồ quân nhu như hàng rào doanh địa, Lý Thúc Lương liền ở chung quanh đại doanh đào chiến hào, trong chiến hào cắm hai mươi vạn cây trường mâu, đem đại doanh bao vây nhiều vòng, chỉ để lại một cái thông đạo ra vào rộng một trượng, lại lâm thời chặt cây làm một cái cổng doanh địa.
Thời gian đã đến canh bốn, chính là lúc hai vạn năm ngàn đại quân ở trong đại doanh ngủ say sưa nhất. Trước cổng đèn đuốc sáng trưng, hơn một trăm binh sĩ thủ vệ đều rất mỏi mệt, đều tự ngồi ở dưới đất co thành một cục ngủ gật, chỉ có trên tháp canh hai bên có lính gác đang đi qua đi lại, cảnh giác nhìn phương xa.
Lý Thúc Lương mặt khác còn phái ra hơn hai trăm trinh sát di chuyển bên ngoài, bọn họ cưỡi ngựa ở bốn phía tuần tra, chỉ cần có bất cứ gió thổi cỏ lay gì đều sẽ chạy về bẩm báo.
Lúc này, một binh sĩ trên tháp canh hô to một tiếng, “Là ai?”
Binh sĩ ngồi ngủ gật phía dưới ùn ùn đứng lên, khẩn trương hướng bên ngoài nhìn tới. Chỉ thấy đám đông kỵ binh hướng bên này chậm rãi đến. Kỵ binh cầm đầu hô to: “Chúng ta là lính gác bên ngoài, khẩu lệnh là đông chinh tất thắng!”
Mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, khẩu lệnh chính xác, hẳn là trinh sát tuần hành bên ngoài đã trở lại, nhưng binh sĩ trên tháp canh lại thấy rõ, kỵ binh thế mà có mấy trăm người, trong lòng hắn nhất thời nghi hoặc hẳn lên, hướng giáo úy đang trực phía dưới hô: “Giáo úy, đối phương có mấy trăm kỵ binh!”
Giáo úy ngẩn ra, lính gác bên ngoài không phải chỉ có trăm người sao? Kỵ binh nhiều ra lại là người nào?
Hắn giục ngựa lao ra, cao giọng thét ra lệnh: “Tất cả đứng lại, không cho phép tới gần đại doanh!”
Nhưng hắn vừa dứt lời, một mũi tên nanh sói ‘vù’ bắn tới, trúng giữa cổ họng hắn. Giáo úy kêu thảm một tiếng, xoay người ngã ngựa.
Binh sĩ cổng doanh địa nhất thời hỗn loạn một trận, lập tức mấy trăm mũi tên bắn tới. Rất nhiều binh sĩ không kịp tránh, ùn ùn trúng tên ngã xuống đất. Lúc này, binh sĩ trong tháp canh liều mạng gõ vang chuông cảnh báo, ‘Keng! Keng! Keng!’ Tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, ở trong trời đêm yên tĩnh đặc biệt chói tai.
Lúc này, mấy trăm kỵ binh lao tới nhanh như điện chớp, bọn họ ở lúc quân đội phòng ngự của quân Đường còn chưa xuất hiện phá vỡ cổng, để lại mấy chục người nhổ trường mâu hai bên thông đạo, khiến thông đạo nhanh chóng mở rộng, mà kỵ binh còn lại thì đánh vào trong đại doanh, vừa lúc đối mặt với mấy ngàn cung nỏ thủ nghe tin chạy tới, hai bên nhất thời bạo phát một trận kịch chiến.
Mặt đất ở lúc này bắt đầu run rẩy lên, hai vạn kỵ binh Tùy quân như thủy triều từ bốn phương tám hướng hướng đại doanh quân Đường đánh lén đến. Bùi Hành Quảng đi trước làm gương, hắn dẫn hai ngàn kỵ binh như một dòng chảy sắt dài nhỏ chạy băng băng dẫn đầu, thông đạo trước đại doanh đã từ một trượng mở rộng đến năm trượng, trăm tên Tùy quân đang liều mạng nhổ trường mâu cắm ở trong đất, thông đạo vẫn đang nhanh chóng mở rộng.
Khi Bùi Hành Quảng dẫn hai ngàn kỵ binh lướt nhanh như gió đánh tới, binh sĩ ở cửa đều nằm sấp ở trong chiến hào, hai ngàn kỵ binh từ bọn họ trên đỉnh đầu chạy như bay mà qua.
Theo hai ngàn kỵ binh Tùy quân đánh vào đại doanh, mấy ngàn cung nỏ thủ nhanh chóng sụp đổ. Bọn hắn chạy tứ tán, điên cuồng hô to.
Lúc này, binh sĩ quân Đường đang ngủ say ùn ùn bừng tỉnh, trong bối rối, bọn hắn thậm chí không kịp mặc giáp trụ khôi giáp, cầm trường mâu liền chạy đi đại trướng, vung mâu giao chiến với kỵ binh Tùy quân đánh tới trước mặt. Lúc này, kỵ binh đánh vào đại doanh càng lúc càng nhiều, bọn họ vung chiến sóc hướng binh sĩ quân Đường đang hỗn loạn đánh tới.
Bộ binh không có trận hình xa xa không thể so sánh với kỵ binh, binh sĩ quân Đường đều bị kỵ binh vô tình đâm ngã, bổ ngã, hò hét thảm thiết, la khóc, kêu rên vang vọng đại doanh quân Đường.
Lý Thúc Lương giục ngựa từ trong đại trướng lao ra, hắn vung trường sóc hô to: “Rút lui, từ cửa bắc rút lui!”
Lý Thúc Lương phi thường rõ ràng, trong khu vực hẹp bộ binh không chỗ nào để chạy, cuối cùng sẽ chỉ bị kỵ binh giết hại hết. Chỉ có rút lui, mượn dùng bóng đêm yểm hộ, có lẽ còn có một đường sinh cơ.
Đúng lúc này, mấy trăm kỵ binh từ bên cạnh đánh tới, đại tướng cầm đầu chính là chủ tướng kỵ binh Bùi Hành Quảng. Bùi Hành Quảng chỉ ở lúc đơn đấu với tướng địch mới sẽ dùng chùy, bình thường dẫn dắt kỵ binh xung phong đều dùng một thanh mã sóc gia truyền. Bùi Hành Quảng luôn tìm kiếm chủ tướng quân địch, chủ soái có lệnh, cần phải bắt sống Lý Thúc Lương, không thể để hắn đào tẩu.
Lúc này, Bùi Hành Quảng rốt cuộc phát hiện Lý Thúc Lương đang hò hét rút lui. Bằng tự giác, Bùi Hành Quảng phán đoán người này chính là Lý Thúc Lương. Hắn hét lớn một tiếng, “Tướng địch chớ đi, để mạng lại!”
Lý Thúc Lương quay đầu, chỉ thấy một gã Tùy tướng thân khoác ngân giáp ngân khôi hướng mình đánh tới. Chiến mã cực kỳ khoẻ mạnh, chạy như bay, Tùy tướng thân hình cao lớn, mặt như quan ngọc, cũng dùng một thanh mã sóc, đằng đằng sát khí, Lý Thúc Lương sợ tới mức run rẩy, giục ngựa bỏ chạy, nhưng đã không kịp. Chiến mã của Bùi Hành Quảng cực nhanh, đã chạy tới bên cạnh hắn, mã sóc vung lên, dùng cán sóc hướng sau lưng Lý Thúc Lương quét tới, một cây này vụt Lý Thúc Lương đau thấu xương, mã sóc cũng rời tay rơi xuống đất, nhưng hắn ôm chặt cổ ngựa, chưa ngã ngựa.
Lúc này, mấy chục thân binh của Lý Thúc Lương ùa lên, cùng nhau giơ mâu hướng Bùi Hành Quảng đâm tới. Bùi Hành Quảng bất đắc dĩ, chỉ đành rút mã sóc kịch chiến với mấy chục thân binh.
Lý Thúc Lương giữ được mạng, trong lòng cực kỳ oán hận với Bùi Hành Quảng. Hắn chỉ vào Bùi Hành Quảng hô to: “Giết tên hại dân hại nước này cho ta, ta muốn dùng đầu hắn làm bô!”
Bùi Hành Quảng nhất thời giận dữ, liên tục đâm ngã năm thân binh, xông đến trước mặt Lý Thúc Lương. Không đợi hắn phản ứng lại, một sóc đem hắn chọc ngã ngựa, thêm một sóc kết quả tính mạng hắn.