Tuy Khuất Đột Thông võ nghệ vốn không cao cường bằng La Sĩ Tín, cũng không thể nào như binh sĩ đầu nhập chiến đấu, nhưng năng lực xem xét thời thế cùng lực quyết đoán của hắn vẫn là người bình thường không thể so sánh. Hắn đã nhìn ra Đường quân ở thế yếu, tuy quân đội của hắn cũng huấn luyện tốt, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không bằng quân đội của La Sĩ Tín, La Sĩ Tín dũng mãnh vô địch khích lệ lòng quân mỗi một binh sĩ dưới trướng hắn.
Khuất Đột Thông biết mình không có viện quân, một khi ở vào hoàn cảnh xấu sẽ rất khó xoay người nữa, sĩ khí của bọn họ sẽ bị mài mòn từng chút một, binh sĩ sẽ bị tiêu diệt từng chút một, cuối cùng chỉ có một cái kết cục toàn quân bị diệt.
Dưới tình huống như vậy, chỉ có kịp thời rút lui mới là đường lối tự bảo vệ mình duy nhất. Khuất Đột Thông không chút do dự hạ lệnh: “Toàn quân rút lui!”
Tiếng chuông rút lui gõ vang, binh sĩ Đường quân ùn ùn rút khỏi tường quan ải, nhanh chóng hướng trong Tỉnh hình chạy đi, điều này ý nghĩa bọn họ đã từ bỏ Thổ Môn quan, La Sĩ Tín vung trường thương, thét ra lệnh: “Không được truy kích, để bọn chúng rời đi!”
La Sĩ Tín biết ở trong Tỉnh hình truy kích quân địch không có hiệu quả giết địch gì, cuối cùng sẽ chỉ làm mình đứt lương thảo mà lui.
Càng quan trọng hơn là, chủ soái cho hắn quân lệnh rất rõ ràng, ‘Đoạt lại Thổ Môn, không thể tự tiện vào Tỉnh hình.’
Cho dù La Sĩ Tín không phục nữa, nhưng quân lệnh của Trương Huyễn hắn không dám không theo.
Nhưng La Sĩ Tín biết, bọn họ rất nhanh sẽ đánh vào Tịnh Châu, sẽ tuyệt không vuột thời cơ cơ hội.
~~~~
Lúc này Trương Huyễn không ở Thổ Môn quan. Tùy quân trừ một vạn kỵ binh đến trợ giúp La Sĩ Tín, năm vạn đại quân khác đem huyện Chân Định bao vây giọt nước không lọt. Quân đội Tang Hiển Hòa vừa mới chuẩn bị lui về Thổ Môn quan liền bị hai vạn kỵ binh chặn lại, chỉ là hắn ứng đối rất nhanh, ở trước khi kỵ binh còn chưa thực thi bao vây tiêu diệt đối với mình đã lui về huyện Chân Định.
Tang Hiển Hòa vốn là Hổ Nha Lang tướng của Tùy triều, luôn là phó tướng của Khuất Đột Thông, cũng có kinh nghiệm tác chiến phong phú, ở sau khi đầu hàng Lý Uyên được phong làm Tả vệ tướng quân, Xương Ninh huyện công.
Ngay đêm qua, hắn thu nạp mấy trăm bại binh quân đội Lý Thúc Lương, mới biết ba vạn quân của Lý Thúc Lương đã toàn quân bị diệt, mà U Châu quân bọn họ một lòng trông cậy vào đến tiếp ứng đã sớm tan thành mây khói.
Huyện Chân Định cũng chính là Hà Bắc Chính Định huyện sau này, cũng là trung tâm quận Hằng Sơn. Huyện thành chu vi ba mươi dặm, thành trì cao lớn chắc chắn, hơn mười vạn người sinh hoạt trong huyện thành.
Tuy dân cư không ít, nhưng lòng người bất ổn, vô luận quan dân đều không muốn giúp cánh quân ngoại lai này, khiến Tang Hiển Hòa không có dân phu giúp đỡ thủ thành, cũng không đủ lương thực thủ vững thành trì, mà ở trước khi xuất binh Lý Kiến Thành đã hạ nghiêm lệnh, quân đội tuyệt không cho phép quấy rầy dân chúng Hà Bắc, giết người và gian đạo đều chém.
Trong ngoài đều khốn đốn khiến Tang Hiển Hòa hết đường xoay xở. Lúc này, một kỵ binh từ xa xa chạy tới, ở dưới thành hô lớn: “Đại soái nhà ta đưa thư cho Tang tướng quân!”
Hắn dùng một mũi tên đem thư bắn lên đầu tường, có binh sĩ nhặt được, chạy vội đi bẩm báo chủ tướng. Tang Hiển Hòa nghe nói là Trương Huyễn đưa thư cho mình, hắn âm thầm kinh hãi, thì ra là bản thân Trương Huyễn tự mình dẫn quân tiêu diệt quân của Lý Thúc Lương.
Hắn mở thư đọc một lần, Trương Huyễn ở trong thư nói rất thẳng thắn, Lý Thúc Lương đã chết trận, Khuất Đột Thông cũng binh bại về Tịnh Châu, Chân Định đã thành tòa thành đơn độc.
Nếu hắn đồng ý đầu hàng tân Tùy, quan tước của hắn ở Đường triều có thể bảo trì, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu không muốn quy hàng, cũng có thể thả hắn rời đi, nhưng quân đội phải để lại, nhưng nếu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, thương tổn tới dân Hà Bắc, một khi thành phá, giết toàn quân, hạn hắn trước khi trời tối làm ra quyết định.
Tang Hiển Hòa nhìn nhìn sắc trời, đã sắp hoàng hôn rồi, nói cách khác, Trương Huyễn chỉ cho hắn một canh giờ cân nhắc. Tang Hiển Hòa thở dài một tiếng thật dài, làm Tùy tướng hàng Đường, nếu lại về Tùy triều, chẳng phải bị người trong thiên hạ nhạo báng. Tuy hắn cũng biết Tùy này không phải Tùy kia, nhưng Lý Uyên đối đãi hắn không tệ, hắn có thể nào phản bội?
Ở trước khi trời tối, cửa Chân Định huyện thành mở rộng, năm ngàn Đường quân ra khỏi thành đầu hàng Tùy quân vây thành, mà Tang Hiển Hòa thì dẫn mười mấy thân binh ở dưới mấy trăm kỵ binh giám thị hộ vệ tới Tỉnh hình quay về Tịnh Châu.
***
Theo tháng mười một đến, Trường An cũng bắt đầu mùa đông, mùa đông năm nay tỏ ra rất lạnh, trong một đêm nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, gió lạnh đặc biệt thấu xương, không quá nhiều người đi đường trên đường cái đều mặc áo dày cùng áo da, vài cái lá cây khô vàng cuối cùng trên đại thụ rốt cuộc cũng bị gió lạnh kéo rụng, phất phới ở trong gió, khiến đường xá Trường An tỏ ra hiu quạnh mà lạnh lùng.
Tuy từ rất nhiều con đường đều để lộ ra sang năm Đường vương sẽ chính thức kế thừa y bát Đại Tùy, nhưng đường xá Trường An không nhìn thấy sự vui mừng, ngược lại có thêm vài phần tiêu điều.
Chung Nam tửu quán trong chợ phía đông Trường An làm ăn cũng không tốt lắm, lầu hai chỉ thưa thớt mấy tửu khách ngồi, trái lại lầu một có mười mấy người khách cũ ngồi, đang lớn tiếng đàm luận thời cuộc, tuy tửu khách lầu hai không muốn nghe, nhưng tiếng la hét ầm ĩ của họ vẫn rõ ràng truyền khắp mỗi ngõ ngách của tửu quán.
“Cái gì không có khả năng!”
Một lão giả vẻ mặt tức giận cao giọng quát một thư sinh: “Chính ngươi cô lậu quả văn, còn tưởng người khác cũng như ngươi. Lý Thúc Lương rõ ràng là đã chết, thi thể cũng dùng quan tài băng vận chuyển về rồi. Bên trên thì muốn giấu diếm, nhưng loại chuyện này có thể giấu được sao? Trường An đã sớm truyền khắp, U Châu La Nghệ bị giết, Lý Thúc Lương ba vạn người toàn quân bị diệt, ngay cả danh tướng Khuất Đột Thông cũng chiến bại ở Thổ Môn quan, quả thực là sỉ nhục lớn của Đường quân!”
“Vương Hòe công cũng không thể nói như vậy. Thắng bại là chuyện thường binh gia! Hà Bắc vốn là địa bàn của Trương Huyễn, Đường quân muốn đoạt Hà Bắc đương nhiên sẽ thắng ít bại nhiều, ngươi bảo Trương Huyễn dẫn quân đến đánh Tịnh Châu thử xem, kết quả khẳng định cũng thế, cho nên ta không kỳ quái.”
“Ngươi không kỳ quái có tác dụng cái rắm, ngươi xem mấy ngày nay toàn bộ Trường An đều lạnh lẽo, quan trường lòng người bất an, hai ngày qua triều đình bao nhiêu quan viên xin nghỉ bệnh, chẳng lẽ là trùng hợp sao?”
“Là gió lạnh đột nhiên đến thôi! Người sinh bệnh đương nhiên nhiều.”
“Cái rắm! Ngươi cứ muốn nghĩ như vậy chúng ta không tán gẫu nữa. Bỏ đi, lão tử tiếp tục uống rượu!”