Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 780 - Chương 664: Trao Đổi Ích Lợi (1)

Chương 664: Trao đổi ích lợi (1)
Chương 664: Trao đổi ích lợi (1)

Lầu một khắc khẩu lúc trầm lúc bổng, lầu hai lại vẫn duy trì yên tĩnh. Một nam tử trung niên ngồi ở góc cạnh cửa sổ, gọi một bầu rượu, mấy món nhắm, một mình tự rót tự uống, nhưng tai hắn lại dựng thẳng thật sự cao, lầu một nói chuyện hắn nghe được rành mạch, cuối cùng hắn nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nam tử trung niên này tuổi chừng bốn bảy bốn tám, mắt phượng mũi cao, làn da trắng nõn, nhìn ra được hắn lúc trẻ tuổi nhất định là mỹ nam tử hiếm thấy. Người này chính là Tiêu Vũ từng đảm nhiệm Đại Tùy nội sử thị lang.

Từ sau khi sự kiện Nhạn Môn quận Dương Quảng bị Đột Quyết bao vây kết thúc, Dương Quảng bắt tay vào thanh tẩy cao tầng triều đình. Bao gồm Tô Uy, Phiền Tử Cái, Vệ Huyền, Tiêu Vũ… một đám quan lớn đều bị miễn chức hoặc giáng chức, Tiêu Vũ bị giáng làm thái thú Hà Trì quận.

Tiêu Vũ và Lý Uyên quan hệ cá nhân vô cùng tốt, ngay tại mấy tháng trước Tiêu Vũ nhận được thư Lý Uyên tự tay viết, mời hắn đến đảm nhiệm chức Lễ bộ thượng thư, tuy Lý Uyên ở trong thư biểu hiện thành ý tràn đầy, nhưng Tiêu Vũ vẫn có chút do dự, dù sao thiên tử còn ở Giang Đô, Lý Uyên tuy lập Đại vương Dương Hựu làm đế, nhưng mọi người đều biết bản chất soán vị đoạt quyền của Lý Uyên.

Cho nên Tiêu Vũ cũng chưa lập tức đáp ứng Lý Uyên, chỉ là lấy cớ thân thể không khoẻ, cần dưỡng bệnh mấy tháng, thẳng đến đoạn thời gian trước tân Tùy thành lập, thiên hạ vì thế chấn động. Tiêu Vũ cũng nhận được thư chị ruột của hắn, cũng chính là Đại Tùy Tiêu hoàng hậu tự tay viết cho hắn, khẩn thiết hy vọng hắn đến tân Tùy làm quan, khiến Tiêu thị gia tộc không đến mức mất chỗ ở trong triều đình mới.

Tiêu Vũ đương nhiên biết đây thật ra là Trương Huyễn mượn danh Tiêu hoàng hậu để mời mình. Một mặt là Lý Uyên khống chế Quan Lũng, mà một mặt khác là Trương Huyễn chiếm cứ Hà Bắc, Sơn Đông, mình nên đi nơi nào? Khiến Tiêu Vũ thực sự khó có thể lựa chọn.

Lúc này, một tửu khách trung niên đi đến trước mặt Tiêu Vũ, ôm quyền chắp chắp tay cười nói: “Tại hạ thương nhân vải Bành Thành quận Sử Văn Thuận, hai ngày qua luôn luôn nhìn tiên sinh một mình uống rượu, có thể tán gẫu chút không?”

Tiêu Vũ mỉm cười. “Ta quen thương nhân lớn nhất Bành Thành quận Sử Lâm, là quan hệ thế nào với huynh đài?”

Trung niên tửu khách kinh hãi, vội vàng nói: “Chính là gia phụ, tiên sinh là...”

“Ta và phụ thân ngươi chỉ có một lần gặp mặt, ta họ Tiêu, người ĐAn Dương quận, mời ngồi!”

Tiêu Vũ mời vị đại phú thương nổi tiếng Bành Thành quận này ngồi xuống, lại nói: “Nghe nói Vũ Văn Hóa Cập ở Bành Thành quận, không biết tình huống thế nào?”

Sử Văn Thuận thở dài, “Vũ Văn Hóa Cập ở Bành Thành quận và Hạ Bi quận cho quân đánh cướp lương thực, mà quân Ngoã Cương lại án binh bất động, trơ mắt nhìn Vũ Văn Hóa Cập dùng thủ đoạn cướp bóc giải quyết tuyệt cảnh lương thực, thực khiến người ta không thể lý giải, ngay cả ta thương nhân này cũng biết tuyệt không thể để đối thủ được thở, thật không hiểu Địch Nhượng là nghĩ thế nào.”

Tiêu Vũ cười nói: “Có lẽ quân Ngoã Cương cũng có nỗi khổ trong lòng, bọn họ vừa tấn công kho Lạc Khẩu thất lợi, còn chưa khôi phục lại, cũng có lẽ bọn họ sợ hãi Kiêu Quả kỵ binh của Vũ Văn Hóa Cập, hoặc là quân Ngoã Cương muốn dùng biện pháp kéo dài để quân đội của Vũ Văn Hóa Cập không đánh tự tan. Nói chung, quân Ngoã Cương không thể không hiểu chiến thuật tối thiểu.”

“Có lẽ cũng đúng, chúng ta là người ngoài cuộc, rất khó đoán nguyên nhân chân thật trong đó.”

Nói đến đây, Sử Văn Thuận hạ giọng nói: “Tiêu tiên sinh đối với chiến sự Hà Bắc lần này thấy thế nào?”

Tiêu Vũ cười nhẹ, “Bên ngoài lời đồn rất nhiều, các loại cách nói đều có, ta không biết sự thật, thật sự không thể bình luận.”

“Không dối Tiêu tiên sinh, ta chính là mới từ Hà Bắc Ngụy quận tới đây, trên thực tế ta rất rõ chuyện đã xảy ra ở Hà Bắc. Nói thật, thật làm người ta uể oải.”

“Ai làm ai uể oải?”

“Trường An làm người ta uể oải!”

“Ồ —— lời này giảng như thế nào?” Trong lòng Tiêu Vũ có vài phần tò mò.

“U Châu quân đã bị diệt, Lý Thúc Lương còn muốn một mình xâm nhập, cuối cùng toàn quân bị diệt, Lý Thúc Lương cũng bị mất mạng. Ta thật sự không rõ, Đường vương vì sao không tấn công Lạc Dương, cứ phải đi trêu chọc cường địch.”

Sử Văn Thuận dù sao cũng là thương nhân, nhìn vấn đề tương đối đơn giản, không đủ thấu triệt, nhưng Tiêu Vũ lại rất rõ, Lý Uyên thật ra là đi một nước cờ hay, thừa dịp Trương Huyễn nam hạ sông Hoài chặn giết Vũ Văn Hóa Cập, quân đội còn lại giữ nghiêm Thanh Châu, phòng ngừa quân Ngoã Cương thừa dịp trống đánh vào Thanh Châu, lúc này Trương Huyễn quả thật không thể chú ý đến Hà Bắc, nước cờ này Lý Uyên đi vừa đúng, chỉ cần đi vững, phía sau Trương Huyễn liền từng bước bị động, chỉ tiếc một nước cờ hay bị Lý Kiến Thành đi thối.

“Có lẽ là tân Tùy thành lập cho Đường vương áp lực quá lớn đi!”

Tiêu Vũ cười cười, hắn tâm niệm khẽ động, lại hỏi: “Sử huynh gần đây muốn đi Hà Bắc sao?”

“Không giấu tiên sinh, thương đội của ta ngày mai sẽ đi Thanh Châu, lần này ta là đến Trường An thu mua một ít hàng hóa Tây Vực, ta cảm thấy Thanh Châu bên kia có lẽ có đường tiêu thụ.”

Tiêu Vũ vội nói: “Ta có thể theo thương đội Sử huynh cùng lên đường hay không, ta cũng tính đi Thanh Châu.”

“Không có vấn đề, việc nhỏ.”

Sử Văn Thuận nhiệt tình cười nói: “Ta trú ở Bình An khách sạn chợ phía đông, hừng đông buổi sáng ngày mai là xuất phát, đi Thượng Đông môn ra khỏi thành. Tiêu tiên sinh hoặc là ở ngoài Thượng Đông môn chờ ta, hoặc tới khách sạn cùng đi, xem bản thân tiên sinh thế nào tiện.”

Tiêu Vũ nghĩ nghĩ, liền cười nói: “Vậy ta sẽ ở ngoài Thượng Đông môn chờ Sử huynh.”

Ngay lúc này, trong đại sảnh dưới lầu truyền đến một trận tiếng quát lớn hung ác, “Không cho phép tự tiện thảo luận về triều đình, dám tự tiện thảo luận về triều đình bắt hết đi!”

Tửu khách đại sảnh lầu một nhất thời lặng ngắt như tờ. Lúc này, một tửu bảo chạy tới thấp giọng nói với Tiêu Vũ: “Là nội vệ quân đến, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

Trong lòng Tiêu Vũ phản cảm một trận, hắn biết đây là nội vệ quân Lý Uyên hai tháng trước thành lập, lúc ban đầu vì điều tra thám tử trốn ở Trường An, nhưng hiện tại đã dần dần biến thành tai mắt giám thị dân chúng.

Tiêu Vũ cũng sợ bị nội vệ quân nhận ra, liền đứng dậy cười nói với Sử Văn Thuận: “Ta còn có việc quan trọng, sẽ đi trước một bước, chúng ta buổi sáng ngày mai gặp.”

Sử Văn Thuận cũng vội vàng đứng dậy hành lễ, “Ta nhất định chờ Tiêu tiên sinh.”

Tiêu Vũ trả tiền rượu, lập tức từ cầu thang cửa sau rời đi, ngay lúc Tiêu Vũ mới vừa đi, mười mấy nội vệ binh sĩ ở dưới một gã giáo úy dẫn dắt đi lên lầu hai, khí thế hùng hổ nói với mấy tửu khách lầu hai: “Thẩm tra thân phận, ai cũng không được rời đi!”

Sử Văn Thuận bỗng có hứng thú đối với thân phận của Tiêu Vũ, thế mà lại vượt ở trước khi binh sĩ nội vệ quân lên lầu rời đi, xem ra hắn rất lo bị nội vệ quân nhận ra, như vậy người này rốt cuộc là ai? Thế mà còn biết phụ thân mình, người trung niên họ Tiêu.

Bình Luận (0)
Comment