Trong quá trình Binh bộ chiêu mộ binh sĩ Trương Huyễn bình thường sẽ không can thiệp, nhưng trước khi chiêu mộ Trương Huyễn sẽ đưa ra một số yêu cầu đặc thù, Binh bộ liền căn cứ những yêu cầu đặc thù này để chế định kế hoạch chiêu mộ.
Lý Cảnh đương nhiên rất rõ một điểm này, hắn khẽ cười nói: “Điện hạ mời nói, vi thần rửa tai lắng nghe!”
Trương Huyễn chắp tay sau lưng đi vài bước nói: “Đầu tiên là nguồn mộ lính, ta hy vọng lần này chiêu mộ năm vạn quân là tiến hành ở các quận phía tây Hà Bắc, bao gồm Triệu quận, Ngụy quận, Cấp quận, quận Hà Nội, Vũ An quận, Tương Quốc quận, tổng cộng là sáu quận, trong đó lấy Ngụy quận và Cấp quận làm chủ, thượng thư có thể lý giải dụng ý của ta không?”
Lý Cảnh gật gật đầu, “Vi thần hiểu, chủ yếu cân nhắc đến nhu cầu sau khi dời đô.”
Trương Huyễn cười nói: “Dân đoàn sáu quận này chỉ có hai vạn người, ba vạn binh sĩ khác chính là tân binh thật sự, không phải thời gian ngắn có thể huấn luyện ra, cho nên ta tính để bọn họ bảo vệ xung quanh Trung Đô, để bảo đảm Trung Đô an toàn, về phần trang bị cũng không cần quá cao, trang bị Ất cấp là được.”
Trang bị của Thanh Châu quân chia làm ba bậc Giáp Ất Bính, cấp Giáp cùng cấp Ất khác nhau ở chỗ khôi giáp, cấp Giáp dùng minh quang khải, cấp Ất dùng giáp da, mà cấp Bính tuy cũng dùng giáp da, nhưng ở trên binh khí còn kém hơn một bậc, chủ yếu lấy binh khí thu được làm chủ, trang bị cấp Bính phần lớn dùng ở trên người dân đoàn.
“Vi thần nhớ rồi, mời điện hạ tiếp tục dặn dò.”
Trương Huyễn đi vài bước, lại nói: “Tiếp theo là thời gian chiêu mộ, triều đình năm mới nghỉ đến mùng năm tháng giêng, vậy Binh bộ liền từ mùng sáu tháng giêng bắt đầu bắt tay vào chế định kế hoạch chiêu mộ, cần phải ở hai mươi ngày hoàn thành chiêu mộ, sau đó thì ở Ngụy quận tập huấn, trước cuối tháng hai hoàn thành bố trí, thời gian phi thường khẩn trương, lúc chế định kế hoạch nhất định phải cân nhắc chu toàn, không thể xảy ra ngoài ý muốn.”
Lý Cảnh cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, trên thực tế hắn chỉ có hai tháng thời gian, hai tháng thời gian phải hoàn thành mộ binh, huấn luyện đến bố trí, phi thường khó khăn, nhưng Lý Cảnh không nói gì thêm, chỉ là yên lặng gật gật đầu, nói với Trương Huyễn: “Vi thần nhất định sẽ toàn lực ứng phó!”
Trương Huyễn có thể lý giải áp lực của Lý Cảnh, hắn cười cười nói: “Bởi vì sáu quận bên trên chúng ta nói đã có hai vạn dân đoàn, trên thực tế chỉ cần chiêu mộ ba vạn quân là được, nếu thật sự chiêu mộ không đủ, dùng dân đoàn quận khác cũng được, điều kiện không cần nghiêm khắc như vậy, nhưng vô luận như thế nào, Lý thượng thư nghỉ ngơi cho tốt một chút, đón cái tết này.”
~~~~
Sắp đến tết, ở Trường An lại có thêm vài phần tiêu điều, tuy phố lớn ngõ nhỏ treo đầy đèn lồng, nhà nước mưu cầu tạo ra một loại không khí vui mừng, nhưng khắp nơi là các đội binh sĩ đeo đao tuần tra, đằng đằng sát khí tuần tra ở trên đường cái, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm mỗi một người qua đường, giống như mỗi người đều là gian tế muốn tới phá đại điển nhường ngôi.
Người qua đường vội vàng đi ở trên đường cái, người quen gặp mặt cũng không chào hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt trao đổi, sợ đưa tới tai bay vạ gió, láng giềng các nơi cũng không nghe thấy tiếng trẻ con vui vẻ chạy cùng tiếng cười, những người lớn đem trẻ con ước thúc ở trong nhà, không cho phép bọn nó ra khỏi cửa, toàn bộ Trường An trở nên lạnh lùng vắng vẻ, hoàn toàn không có bầu không khí năm mới.
Giữa trưa, một tửu quán ngoài cửa lớn chợ tây Trường An rốt cuộc có mấy người khách, tửu quán tên là ‘Hoàng Hà cổ đạo’, nghe nói là một đại thương nhân địa khu Hà bộ đầu tư dựng lên.
Ở Trường An, tửu quán này cũng chỉ có thể tính là quy mô bậc trung, nhưng nằm ở đoạn đường rất tốt, thế mà lại ở phụ cận cánh cổng chợ tây, cho nên làm ăn trước nay không tệ, nhưng gần tết, cộng thêm trong thành không khí tiêu điều, khiến tửu quán làm ăn đặc biệt kém, không riêng gì một nhà, toàn bộ tửu quán làm ăn đều chịu ảnh hưởng.
Bởi vì có mấy người khác, tửu bảo vốn biếng nhác bắt đầu bận rộn hẳn lên, mấy tửu khách đều ngồi ở lầu hai, lặng lẽ uống rượu, không còn cao hứng bàn luận của trước kia, lúc này thành Trường An khắp nơi đều là cơ sở ngầm, không có ai muốn dẫn họa vào người cả.
Đúng lúc này, hai người từ ngoài cửa lớn đi vào, người dẫn đầu dáng người cao gầy, thoạt nhìn rất trẻ, nhưng bộ râu đen dưới hàm dài chừng nửa thước, khiến hắn rất có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Người này chính là Lý Thanh Minh từ Giang Đô đi vòng đến Trường An. Lý Thanh Minh được phong làm Binh bộ thị lang, trước khi đi Trung Đô nhậm chức, Trương Huyễn giao cho hắn một nhiệm vụ, bảo hắn đi vòng Trường An, ở Trường An thành lập một tổ chức tình báo hiệu suất cao.
Bản thân Trường An đã có một điểm tình báo của Thanh Châu quân, nhưng Trương Huyễn không hài lòng, hắn hy vọng điểm tình báo Trường An có thể vận chuyển hiệu suất cao như tổ chức tình báo Giang Đô, cho nên Trương Huyễn quyết định, đem nhân viên tình báo Giang Đô chuyển hết đến Trường An, do Lý Thanh Minh phụ trách đem bọn họ một lần nữa tổ chức cũng vận chuyển.
Người theo sau Lý Thanh Minh tên là Dương Trọng Lan, là phó thủ tình báo của Lý Thanh Minh ở Giang Đô, tương lai hắn cũng chính là thủ lĩnh tình báo Trường An, Dương Trọng Lan cũng là quan văn xuất thân trong quân, từng đảm nhiệm thương tào tòng sự của Phi Ưng quân, bộ dạng cao cường tráng, tướng mạo uy vũ. Hắn là người quận Tế Bắc, năm nay chỉ ba mươi tuổi, kinh nghiệm phong phú hơn nữa khôn khéo có khả năng, Lý Thanh Minh hướng Trương Huyễn cực lực đề cử hắn làm Trường An hầu chính. Trương Huyễn tiếp nhận Lý Thanh Minh đề cử, bổ nhiệm Dương Trọng Lan làm Trường An hầu chính.
Hai người bọn Lý Thanh Minh đi vào tửu quán, một tửu bảo lập tức mặt đầy nét cười đi lên đón, “Hoan nghênh hai vị gia đến dùng cơm, đi lầu hai đi! Yên tĩnh lại thoải mái.”
Lý Thanh Minh đánh giá tửu quán một chút, hỏi: “Lưu chưởng quầy của các ngươi đâu?”
Tửu bảo sửng sốt một chút, chưởng quầy của bọn họ vốn họ Lưu, về sau sửa họ Vương, bình thường đều gọi Vương chưởng quầy, người này thế mà biết họ ban đầu của chưởng quầy. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng khom người nói: “Xin chờ, ta đi gọi chưởng quầy đến!”
Tửu bảo chạy lên lầu hai, không bao lâu, một nam tử trung niên béo trắng bước nhanh đi xuống, người này là chưởng quầy tửu quán, tên là Vương Hạo, tên ban đầu là Lưu Hạo, người Thanh Hà Hà Bắc quận. Hắn thấy hai người bọn Lý Thanh Minh, liền cười tủm tỉm hỏi: “Hai vị là?”
Lý Thanh Minh khẽ vuốt râu dài, lộ ra nhẫn vàng chim ưng bay trên ngón tay. Vương chưởng quầy biến sắc, nhất thời nghiêm nghị hẳn lên nói: “Hai vị mời theo ta!”
Hắn dẫn hai người bọn Lý Thanh Minh từ cửa hông vào hậu viện, tới trong một gian phòng hậu viện. Nơi này là kho hàng, chồng chất đầy các loại bàn giường nằm, bọn họ đi mãi tới một gian phòng nhỏ rất kín đáo tận cùng bên trong. Ba người đi vào phòng nhỏ, chính giữa căn phòng đặt một cái giường nằm, trên bàn chồng chất đầy giấy và bút mực, còn có một đống ống thư thật nhỏ.