Lý Cương lại tiếp tục nói: “Trước mắt Trường An thuế ruộng tốt là mỗi mẫu hai thăng hai hợp, hộ thuế là hàng năm hai ngàn đồng, điền thuế cùng hộ thuế của chúng ta trên cơ bản ngang với Trường An, về phần các quận Trung Nguyên thuế phú rất nặng, đạt tới mỗi mẫu năm đến sáu thăng, là gấp ba chúng ta cùng Trường An, thương thuế và Hộ bộ cũng nặng nề tương tự.
Trung Nguyên nhân khẩu tất nhiên là hướng Hà Bắc cùng Quan Lũng hai nơi lưu động, nhưng điền thuế của Trường An ta nghe nói Lý Uyên sau khi vào thì hạ xuống một thăng tám hợp, đồng thời hạn chế thuê tá điền, những thi thố này có lẽ không hấp dẫn được dân chúng Hà Bắc, Thanh Châu, nhưng lực hấp dẫn đối với nhân khẩu Trung Nguyên lại rất lớn. Điện hạ, chúng ta nên ứng đối như thế nào?”
Lý Cương nói một phen đã vạch ra một sự thật vô tình, Lý Uyên có được nam bộ Tịnh Châu, Quan Trung và Ba Thục ba kho lương lớn, gã liền có thể ở trên cơ sở cùng bảo trì hai mươi vạn đại quân giảm thuế, nhưng Trương Huyễn hắn lại không có điều kiện này, hoặc là giảm bớt số lượng quân đội, hoặc tăng thuế, nếu không không thể chống lại Lý Uyên, đây là khác biệt về thực lực của hai bên.
Cho nên Lý Cương đưa ra phương án tăng thêm quân truân, gia tăng quân đội tự cấp lương thực, vậy có thể nuôi sống hai mươi vạn đại quân chống lại Lý Uyên, đây quả thật là một biện pháp hữu hiệu. Bản thân Thanh Châu quân đã có chế độ quân truân, bốn phần quân lương đều là dựa vào quân truân giải quyết, nếu có thể đem tỉ lệ quân đội tự cấp tăng lên tới trên bảy phần, vậy bọn họ cũng có thể giảm thuế.
Lúc này, Lý Tĩnh ở một bên nói: “Lý thượng thư rất nhiều ý tưởng bắt đầu, quân truân quả thật là một phương án rất tốt, nhưng ta cũng có một phương án, có lẽ có thể ở trên trình độ nhất định giảm bớt thiếu thốn lương thực.”
Mọi người cùng nhau hướng Lý Tĩnh nhìn lại, Trương Huyễn cười nói: “Lý tư mã cứ nói thoải mái!”
Lý Tĩnh gật gật đầu nói: “Ta làm quan ở quận Mã Ấp nhiều năm, tuy quận Mã Ấp đất đai cằn cỗi, sản lượng lương thực rất thấp, nhưng rất ít nghe nói quận Mã Ấp có vấn đề nạn đói, nguyên nhân căn bản phương diện này chính là quận Mã Ấp có thể từ thảo nguyên đạt được thịt cung ứng.”
Mọi người lập tức hiểu ý tứ Lý Tĩnh, Lý Cương nói: “Ý tứ Lý tư mã là nói, chúng ta có thể mậu dịch với thảo nguyên, để đạt được thịt, coi như là một loại bổ sung đối với lương thực, phải không?”
“Thật ra nếu đầy đủ thịt, đối với thể chất binh sĩ là một sự đề cao rất lớn, lương thực tiêu hao cũng sẽ giảm bớt tương ứng. Ta từng tính, nếu không có thịt nước béo, một tráng hán mỗi ngày cần ăn một đấu gạo mới có thể no, nếu mỗi ngày có một cân thịt, như vậy mỗi ngày nửa đấu gạo đã có thể no, hơn nữa thể lực và lực lượng đều sẽ tăng thêm, cho nên thịt phi thường quan trọng đối với binh sĩ.”
Lý Cảnh trầm ngâm một chút nói: “Không biết tư mã nghĩ tới chưa, hai mươi vạn đại quân, hàng năm ít nhất cần mấy trăm vạn thậm chí trên ngàn vạn con bò con dê. Lượng tơ lụa, vải vóc, gốm sứ bọn họ cần thật ra cũng không lớn, vậy chúng ta dùng cái gì mới có thể trao đổi lượng lớn bò dê với thảo nguyên?”
“Muối ăn, gang bọn họ đều cần lượng lớn...”
Lý Tĩnh vừa dứt lời, mọi người đều phản đối, “Gang không được, tuyệt không cho phép bán cho thảo nguyên.”
Lý Tĩnh cũng không giải thích, hướng Trương Huyễn nhìn lại, trong đại sảnh cũng dần dần an tĩnh, mọi người cùng nhau nhìn phía Trương Huyễn.
Trương Huyễn chậm rãi nói: “Đầu tiên, quận Bắc Hải có rất nhiều bãi chăn thả ven sông, bãi bùn vùng duyên hải đã trồng lượng lớn cỏ linh lăng, sản lượng chăn nuôi đã là số một thiên hạ, tiếp theo chúng ta còn ở quận Đông Lai và quận Cao Mật mở rộng chăn nuôi, nuôi lượng lớn dê, cũng có thể chuyên môn nuôi bò thịt, không bán ra ở trên thị trường, chỉ cung ứng quân đội, sau đó phát triển nghề cá, dùng thịt cá để làm bổ sung, đương nhiên như vậy có lẽ vẫn không đủ, như vậy bộ phận không đủ liền thông qua mậu dịch với thảo nguyên để giải quyết. Chúng ta có thể dùng lá trà để giải quyết nguồn cung cấp không đủ, dùng lá trà lên men sau đó chế thành bánh trà bán cho thảo nguyên, chúng ta có thể lũng đoạn mậu dịch trà muối với thảo nguyên, như vậy cung ứng thịt cho quân đội cơ bản đủ rồi, về phần gang...”
Trương Huyễn nhìn thoáng qua mọi người nói: “Ta có thể lý giải dụng ý của Lý tư mã, gang có thể bán, nhưng không thể bán cho Đột Quyết, mà là bán cho đối thủ của Đột Quyết, ví dụ như Bạt Dã Cổ, Hồi Hột tộc, Đồng La… bộ lạc, để họ có thực lực đối kháng với Đột Quyết, cái này rất có lợi đối với kiềm chế thế lực Đột Quyết nam hạ. Thật ra ta luôn cân nhắc vấn đề này, một khi điều kiện cho phép, ta tính ủng hộ Bạt Dã Cổ, nhưng hiện tại không được, đầu tiên bản thân chúng ta gang cũng còn chưa đủ dùng.”
Phen lời này của Trương Huyễn xem như tỏ thái độ cuối cùng, có thể phát triển mạnh mậu dịch với thảo nguyên đổi lấy thịt. Mọi người cũng biết, cùng là dân tộc thảo nguyên Khiết Đan đã bắt đầu mua lượng lớn trà, như vậy lá trà nhất định có thể trở thành hàng hóa mậu dịch lớn nhất với thảo nguyên.
Lúc này Lý Cương cười nói: “Đã làm ra quyết định này, ta đề nghị có thể chuyên môn thành lập một cơ quan phụ trách việc này, hơn nữa tốt nhất có thể ở phía nam khống chế lá trà, dốc sức cả nước để thúc đẩy mậu dịch với thảo nguyên.”
~~~~
Mọi người đều giải tán, trên đại sảnh chỉ còn lại có Trương Huyễn và Lý Cảnh hai người. Lý Cảnh bởi vì tuổi tác đã cao, Trương Huyễn liền không để hắn dẫn quân đánh trận nữa, mà là để hắn đảm nhiệm Binh bộ thượng thư, đây cũng là chức quan thích hợp hắn nhất.
Lý Cảnh cười hỏi: “Đại tướng quân phái người đi đón Lai đại tướng quân, không biết hắn hiện tại đã đến nơi nào?”
“Hiện tại hẳn là ở quận Đông Hải, hắn kiên trì muốn ngồi thuyền tới quận Bắc Hải, chúng ta đều đang chờ mong hắn đến.”
“Điện hạ vẫn muốn cho hắn nắm giữ thuỷ quân sao?”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Cho tới bây giờ, ta còn chưa tìm được ai có thể thay thế hắn, tuy chúng ta cũng có mấy tướng lĩnh thuỷ quân ưu tú, nhưng làm chủ soái, bọn họ vẫn yếu một chút. Ta phi thường cần Lai Hộ Nhi một đại tướng kinh nghiệm lâu năm, lực thống soái rất mạnh như vậy để đảm nhiệm chủ tướng thuỷ quân.”
Trương Huyễn đem Lý Cảnh giữ riêng, cũng không phải muốn bàn bạc vấn đề Lai Hộ Nhi với hắn, Trương Huyễn liền chuyển hướng đề tài, quay lại trên chính sự.
“Ta muốn bàn với Lý thượng thư việc mộ binh.”
Quyền lực của Binh bộ cũng không như giai đoạn sau của Dương Quảng bị mất quyền lực, Trương Huyễn giao cho binh lực quyền lực quản lý rất lớn, ví dụ như quản lý dân đoàn, quản lý chiến thuyền, phân phối quân lương, chiêu mộ cùng huấn luyện tân binh, quân điền truân khẩn, thưởng quân công cùng với trợ cấp binh sĩ vân vân, ở lúc đối mặt đại tướng các quân, thân phận Trương Huyễn là đại soái Thanh Châu quân, mà ở trước mặt Binh bộ, hắn là nhiếp chính vương, người lãnh đạo trực tiếp của Binh bộ thượng thư.