Trương Huyễn nói với hai vị thượng thư: “La tướng quân mang đến ba gã thương nhân Đại Tùy từ Cao Ly chạy ra, bọn họ rất hiểu biết đối với tình huống bên kia.”
Hắn lập tức ra lệnh: “Mời bọn họ vào!”
Không bao lâu, binh sĩ đem ba gã thương nhân dẫn lên đại sảnh. Ba gã thương nhân nơm nớp lo sợ quỳ xuống nói: “Tiểu dân tham kiến Tề vương điện hạ!”
Trương Huyễn cười nói: “Ba vị đều là người yêu nước, không cần sợ hãi, đứng lên nói đi!”
“Đa tạ điện hạ!”
Ba người đứng lên, La Thành lại giới thiệu ba người bọn họ: “Ba người bọn họ một người tên là Hàn Kỳ, một người Hàn Trì, bọn họ là anh em họ, một vị khác tên Triệu Bách Niên, là đồng hương với bọn họ.”
Trương Huyễn liền hỏi Hàn Kỳ nhiều tuổi nhất: “Ba người các ngươi là người ở nơi nào? Ở Cao Ly buôn bán gì?”
Hàn Kỳ tuổi chừng bốn mươi, thoạt nhìn rất ổn trọng. Hắn vội vàng khom người nói: “Hồi bẩm điện hạ, chúng ta đều là người Trác quận Kế huyện, ở Cao Ly buôn bán dược liệu, đã mười mấy năm rồi.”
“Thế mà đã mười mấy năm, xem ra các ngươi ở Cao Ly còn rất có quan hệ.”
“Quả thật quen biết không ít người, cho nên chúng ta lần này mới có thể được bạn bè bên kia giúp, thành công chạy ra khỏi Cao Ly. Lần này Uyên Thái Tộ hạ lệnh đem toàn bộ Tùy dân ở Cao Ly bắt hết, nói là sợ lẫn vào gian tế, mấy ngày nay Bình Nhưỡng thành một mảng hỗn loạn, binh sĩ điều tra từng nhà, ngay cả hầm cũng không buông tha, chúng ta là được bạn bè liều chết bảo hộ, hơn nữa chúng ta đều có thể nói tiếng bản địa lưu loát, mới tránh được một kiếp.”
“Hiện ở bên đó quân đội tập kết như thế nào?” Lý Cảnh ở một bên hỏi.
Hàn Kỳ nhận ra Lý Cảnh, vội vàng khom người nói: “Hồi bẩm lão tướng quân, chúng ta tận mắt thấy lượng lớn quân đội tập kết ở Bình Nhưỡng, nghe nói hơn mười vạn người, giá lương thực trên thị trường tăng vọt, lòng người hoảng sợ.”
“Liêu hà bên đó có quân đội Cao Ly không?”
“Quân đội vẫn luôn có, có phải quân đội mới tăng thêm hay không thì không biết.”
Trương Huyễn lại hỏi thêm mấy vấn đề, lúc này mới bảo binh sĩ đưa ba người bọn họ dẫn đi nghỉ ngơi, La Thành cũng thi lễ lui xuống.
Nhìn La Thành đi xa, Trương Huyễn quay đầu nói với mọi người: “Thật ra ở lúc chúng ta nam hạ chặn lại Vũ Văn Hóa Cập, Cao Ly đã động thủ, nhân cơ hội chiếm lĩnh Hồi Long trấn, nhổ căn cơ chúng ta ở bán đảo Liêu Đông, đây là điềm báo trước Cao Ly ý đồ nhúng tay vào Trung Nguyên.
Từ ba gã thương nhân miêu tả, tình thế đã rất rõ, Cao Ly là muốn lợi dụng Cao Liệt để xâm nhập Trung Nguyên, ta nghĩ đây không phải một hành vi ngắn hạn, hẳn là một chiến lược trường kỳ mưu tính đã lâu, nhưng vô luận như thế nào, Liêu Đông là bước đầu tiên bọn hắn phải đi ra, bọn hắn sẽ dùng Liêu Đông làm căn cơ tới chiếm Hà Bắc, bọn hắn đã đợi được thời cơ, chiến tranh rất có thể sẽ bùng nổ ở sau đầu xuân.”
Lúc này, Lý Cương chậm rãi nói: “Cao Ly phát triển an toàn đã không phải một ngày hai ngày, ở thời kì Hán Ngụy, triều đình ở Liêu Đông luôn có được Liêu Tây, Huyền Thố, Liêu Đông, Nhạc Lãng bốn quận, bao gồm bán đảo Liêu Đông, thậm chí Bình Nhưỡng cũng thuộc về quận huyện triều đình Đại Hán, nhưng sau Ngũ Hồ loạn Trung Nguyên lâm vào hỗn loạn, Cao Ly nhân cơ hội mở rộng về phía tây, từng bước đem đường thế lực mở rộng đến tuyến Liêu hà, Cao Ly đã uy hiếp nghiêm trọng đến hành lang Liêu Tây và Hà Bắc an toàn.
Cho nên sau khi Đại Tùy thống nhất thiên hạ, Văn đế dẫn đầu hướng Cao Ly làm khó dễ, động viên đại quân chinh đông, tiên đế lại ba lần đánh Triều Tiên, triều đình hy vọng có thể khôi phục lãnh thổ triều đình cuối đời Hán ở Liêu Đông, khiến Hà Bắc Trung Nguyên có đủ giảm xóc, đáng tiếc đều chưa thể thành công. Cao Ly tuy nhất thời hàng phục, lại lật lọng, dã tâm khó diệt, hy vọng điện hạ tương lai lúc có điều kiện tiếp tục đông chinh, một lần nữa khôi phục lãnh thổ Đại Hán ta.”
Lý Cương nói một phen khiến mọi người đều động dung. Mọi người không ngờ Lý Cương mãi không nói gì lại là đang cân nhắc diệt quốc gia Cao Ly. Trương Huyễn trầm ngâm một lát nói: “Ta từng tham gia chiến tranh Cao Ly lần thứ ba, cũng có thể lý giải lúc ấy thiên tử vì sao không diệt Cao Ly, bởi vì chúng ta lúc đó quốc lực đã không thể nào khống chế dân cư cùng đất đai Cao Ly, cuối cùng chỉ có thể tiện nghi Tân La hoặc là Bách Tể.
Ta tin tưởng tương lai chúng ta sẽ có một ngày tiêu diệt Cao Ly, nhưng hiện tại ta cân nhắc ba sự kiện. Thứ nhất, triệt để đánh tan Cao Ly; thứ hai, thu hồi bán đảo Liêu Đông; thứ ba, khiến Cao Ly thành một nguồn quân lương cho chúng ta...”
Nói đến đây, Trương Huyễn lại hỏi Lý Cương: “Ta muốn biết hiện tại lương tiền của triều đình có thể duy trì ta chiêu mộ thêm năm vạn quân hay không.”
Trên thực tế, Thanh Châu quân ở sau khi thu hàng quân đội U Châu cùng chiêu mộ bộ phận nạn dân Trung Nguyên tòng quân, tổng binh lực đã đạt tới mười lăm vạn người, cách mục tiêu bước đầu hai mươi vạn người của Trương Huyễn chỉ thiếu năm vạn, binh lực đạt thành hai mươi vạn, liền có thể chống lại Lý Uyên cùng với quân Ngoã Cương.
Duy trì hai mươi vạn binh sĩ mấu chốt ở chỗ dân cư, không chỉ có binh sĩ ăn cơm, còn có binh khí, khôi giáp hao tổn bổ sung, cần có người khai thác mỏ sắt, cần có người chế tạo binh khí khôi giáp, còn có cung cấp nuôi dưỡng ngựa chiến...
Nói chung, cực hạn cung cấp nuôi dưỡng chính là sáu thanh niên trai tráng nuôi một binh sĩ, thế này bóc lột cực nặng đối với dân chúng, mười thanh niên trai tráng nuôi một binh sĩ, hơi tốt hơn một chút, nhưng bởi vì sức sản xuất không cao, cũng tỏ ra rất cố sức.
Nhưng dù là thế, hai mươi vạn đại quân cũng cần hai trăm vạn thanh niên trai tráng, cộng thêm người nhà, con của bọn họ, ít nhất một ngàn vạn dân cư. Trăm vạn đại quân Đại Tùy chính là do năm ngàn vạn dân cư cung cấp nuôi dưỡng.
Trương Huyễn rất hiểu một điểm này, từ địa bàn cùng dân cư trước mắt hắn khống chế mà nói, cung cấp nuôi dưỡng hai mươi vạn đại quân vẫn tỏ ra cố sức, cho nên trong lòng hắn thực sự có chút lo lắng.
Lý Cương trầm ngâm một lát nói: “Nếu từ trước mắt mà nói, chúng ta được tồn kho của kho Lộ Thủy, cộng thêm lương thực tiền bạc Lý Uyên chuộc binh sĩ, chiêu mộ năm vạn quân ước chừng có thừa, mấu chốt là cần kéo dài, bao gồm cung ứng binh khí. Lương thực tiền bạc chống đỡ, chỉ dựa vào Hà Bắc và Thanh Châu hai nơi, chống đỡ hai mươi vạn quân đội vẫn có chút nặng nề, nhưng nếu quân truân làm tốt, khiến quân đội có thể tự cấp lương thực, ta nghĩ hai mươi vạn đại quân miễn cưỡng có thể duy trì.”
Lý Cương ý ở ngoài lời là bọn họ bây giờ còn có thể ăn vốn gốc của Tùy triều, nhưng muốn duy trì thời gian dài nhất định phải tăng mạnh quân truân. Quân đội ở trên lương thực có thể tự cấp, như vậy là có thể giảm bớt áp lực thuế phú đối với quan phủ quận huyện, có lợi cho kinh tế khôi phục.