Trời chưa sáng, thiên tử Dương Hựu đã sớm bị hoạn quan gọi rời giường, lập tức theo hoạn quan đi tắm rửa thay quần áo, sau đó người của Lễ bộ vào cung nói cho hắn một số lễ nghi cơ bản, ví dụ như hắn nên đứng ở nơi nào? Như thế nào đem quốc tỳ đưa cho Đường vương Lý Uyên…, nhưng Dương Hựu một câu cũng không nghe lọt, hắn cho dù không theo lễ nghi lại có quan hệ gì, chẳng lẽ nhường ngôi sẽ không thể tiến hành nữa sao?
Lúc này Dương Hựu tựa như một thiếu niên cái xác không hồn, nước mắt sớm đã khóc khô, hy vọng đã sớm đoạn tuyệt, ý chí cũng bị phá hủy. Vô luận là cung nữ hay hoạn quan, ai bảo hắn làm cái gì hắn cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo, hắn tựa như một con rối gỗ giật dây, một con rối gỗ sắp bị thu vào trong rương gỗ vĩnh viễn cất đi, qua một canh giờ nữa, Trường An sẽ không còn nửa điểm quan hệ với hắn.
Dương Hựu cô đơn ngồi ở một góc cung điện đợi đại điển nhường ngôi bắt đầu, lúc này đã không còn cung nữ hoặc hoạn quan nào muốn để ý tới thiên tử sắp thoái vị này nữa, có người cũng đang vắt óc tìm mưu kế cân nhắc như thế nào lấy lòng chủ nhân mới tương lai của Đại Hưng cung.
Giờ khắc này, Dương Hựu bỗng cảm thấy yên tĩnh chưa bao giờ có, thả lỏng chưa bao giờ có, tự do chưa bao giờ có, hắn cho dù cởi hết quần áo hò hét, cũng không có ai đến can thiệp hắn.
Ngay ngày hôm qua hắn còn đang thất thanh khóc lóc, thống hận mình cô phụ tổ phụ kỳ vọng, chôn vùi xã tắc Đại Tùy, nhưng hiện tại hắn bỗng có chút nghĩ thông suốt, xã tắc Đại Tùy từ trước tới giờ vốn không ở trên tay hắn, nói gì tới chôn vùi?
Trên thực tế, khi hoàng tổ phụ chết ở Giang Đô, Đại Tùy đã diệt vong, tân Tùy của Trương Huyễn chỉ là treo một cái danh hiệu Tùy, nhưng hoàng đế đã họ Trương, Lạc Dương nhị ca có lẽ so với mình tốt hơn chút, nhưng cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi, ngay cả hắn người ở trong thâm cung này cũng biết, chủ nhân thật sự của Lạc Dương đã sửa họ Vương, càng không cần phải nói người trong thiên hạ.
Lúc này, Dương Hựu chỉ hận không thể lập tức cử hành nhường ngôi, thậm chí không cần cử hành nhường ngôi cái gì, hắn trực tiếp đem ngọc tỷ ném cho Lý Uyên, sau đó hắn xoay người liều mạng đào tẩu, xa xa rời khỏi Tùy triều đã sớm không tồn tại này, để tất cả đều đi gặp quỷ đi!
“Bệ hạ!”
Thanh âm trầm thấp phía sau ghìm lại tư tưởng đang chạy như điên của Dương Úc, hắn chậm rãi quay đầu lại, là thượng thư hữu phó xạ Bùi Tịch, ở phía sau hắn là tỳ phù lang Đậu Tuần, trong lòng hắn ôm một cái hộp ngọc, đó là quốc tỳ.
Vô luận là Bùi Tịch hay Đậu Tuần, đều ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn. Bùi Tịch thấy Dương Hựu còn chưa lấy lại tinh thần, lại lạnh lùng nhắc nhở hắn: “Nghi thức sẽ lập tức bắt đầu, mời bệ hạ đi!”
Dương Hựu rốt cuộc hiểu ra, hắn rất cố gắng đứng lên, ngồi xếp bằng thật lâu, đầu gối đã chết lặng, nhưng Bùi Tịch căn bản không buồn để ý tới hắn, xoay người bỏ đi. Hai hoạn quan dáng người cường tráng tiến lên đỡ lấy Dương Hựu, hầu như là đem hắn kéo ra khỏi hoàng cung, yết hầu Dương Hựu giật giật không tiếng động, hắn cảm giác mình ngay cả tôn nghiêm mắng chửi người ta cũng không có nữa.
Thừa Thiên môn, nơi này là nơi trang nghiêm hoàng đế cử hành đại điển đăng cơ hoặc là sắc phong, trên đất trải phiến đá bằng phẳng, kiến trúc cực kỳ chắc chắn, trên cửa có lâu quan cao lớn hùng võ, hai bên ngoài cửa có triều đường đông tây, phía nam nhìn thẳng Chu Tước môn, Minh Đức môn, phía bắc cửa lớn quảng trường Thừa Thiên môn có rộng lớn tới ba trăm bước, mà đối diện quảng trường là chủ điện Đại Hưng điện.
Trên quảng trường dựng một đài nhường ngôi kim bích huy hoàng, cao bốn trượng, tầng dưới rộng chín trượng, hình kim tự tháp, dưới đài nhường ngôi có ba trăm võ sĩ nghi trượng đứng, tay cầm các loại binh khí cán dài, ai cũng tinh thần no đủ, diện mạo hiên ngang, đám đông văn võ quan viên đứng ở xa xa, ở trên mặt bọn họ không có sự vui vẻ, cũng không có phản cảm, ngược lại có một loại vẻ mặt không kiên nhẫn. Bọn họ không quan tâm nghi thức nhường ngôi không hề ý nghĩa này, bọn họ chỉ quan tâm một canh giờ sau sẽ cử hành đại điển đăng cơ.
Nhưng đối với Lý Uyên, nghi thức nhường ngôi này lại rất quan trọng, vượt xa đại điển đăng cơ của hắn, cái này cho thấy hoàng quyền của hắn không phải đến từ soán vị, mà là đến từ một loại mỹ đức, một loại trật tự thời đại Nghiêu Thuấn Vũ lưu lại, thiên hạ xã tắc chỉ người có đức có thể ngồi, là thiên tử Đại Tùy cam tâm tình nguyện đem ngôi vị hoàng đế nhường mình, là vì phúc lợi người dân trong thiên hạ mà đem quyền thống trị giao cho mình, đây là một loại hành vi cao thượng.
“Nhường ngôi bắt đầu, tế thiên địa!”
Ở trong tiếng trống thùng thùng, nghi thức hiến tế thiên địa bắt đầu, mấy trăm cung nữ đang tế phẩm theo thứ tự đi qua... Lý Uyên quỳ gối trên đài hiến tế, ở trước mắt bao người bái tế trời, giống như quyền lực của hắn, ngôi vị hoàng đế của hắn, tất cả của hắn đều là trời ban, hắn đại biểu cho trời, mà lúc này, một nhân vật chính khác Dương Úc lại không quan trọng nữa, hắn đứng ở trong góc tỏ ra càng lúc càng nhỏ bé, càng lúc càng không quan trọng gì.
“Đại điển nhường ngôi bắt đầu, từ Tam Hoàng Ngũ Đế...”
Bùi Tịch đứng ở trên đài nhường ngôi cao giọng tuyên đọc thư nhường ngôi lấy danh nghĩa Dương Úc viết thành, khi thì đầy nhịp điệu, khi thì dõng dạc, giống như Lý Uyên không chịu tiếp nhận nhường ngôi, Dương Hựu hắn sẽ thẹn với liệt tổ liệt tông, sẽ đắc tội với ông trời, tình cảm chân thành tha thiết khiến đôi mắt Lý Uyên đẫm lệ, thỉnh thoảng cảm kích nhìn phía Dương Hựu vẻ mặt mờ mịt.
Một khắc nhường ngôi rốt cuộc đến, khi Lý Uyên giơ lên cao cao quốc tỳ từ trong tay Dương Hựu tiếp nhận, bốn phía vang lên một mảng hoan hô, nhưng trong lòng Lý Uyên lại có một chút tiếc nuối, đáng tiếc đây không phải truyền quốc ngọc tỷ thật sự, truyền quốc ngọc tỷ thật sự đã rơi vào trên tay Trương Huyễn.
Năm Đại Nghiệp thứ mười ba vừa mới chấm dứt, Lý Uyên ở Trường An tiếp nhận thiên tử Dương Úc nhường ngôi, đăng cơ làm hoàng đế, chính thức thành lập Đường triều. Lý Uyên ở Đại Hưng điện tiếp nhận bách quan triều bái, đồng thời sắc phong thê tử Đậu thị làm hoàng hậu, trưởng tử Lý Kiến Thành làm thái tử, thứ tử Lý Thế Dân làm Tần vương, tam tử Lý Huyền Bá làm Triệu vương, tứ tử Nguyên Cát làm Sở vương.
Mà cùng lúc đó, hoàng cung Trung Đô cũng gõ xuống một cái chêm cuối cùng, chính thức tuyên cáo Tử Vi cung hoàn thành xây dựng, mà trước đó, Trung Đô cũng đã xây dựng xong, vương triều tân Tùy dời đô cũng kéo ra màn che.