Tết vừa qua, ở quân cảng quận Bắc Hải cửa sông Cự Dương lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, từng chiếc thuyền vận lương từ Hoàng Hà chạy đến ở trên mặt biển kiên nhẫn chờ đợi, trên mặt biển thuyền hàng dầy đặc, thuyền trinh sát tuần hành dẫn mấy chiếc thuyền hàng ngàn thạch tiến vào khu bến tàu dỡ hàng.
Lúc này, một chiếc hải thuyền ngàn thạch từ phía đông chạy đến, trên thuyền treo thanh long xích kỳ của Tùy quân. Thuyền ngược gió mà đi, sóng biển trập trùng, khiến chiến thuyền đi không nhanh, một lão giả mặc áo xanh, đầu đội nón da thoát hồn đứng đầu thuyền. Hắn thân hình cao lớn, da ngăm đen, nếp nhăn trên mặt tràn ngập tang thương năm tháng, xem ra đã gần bảy mươi, nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, một đôi mắt báo sáng ngời có thần.
Người này chính là tiền thuỷ quân thống soái Lai Hộ Nhi từ Kinh Châu tới. Lai Hộ Nhi ở một trận chiến Bình Nhưỡng vài năm trước cãi thánh chỉ của thiên tử Dương Quảng, sau khi trở về liền bị miễn chức bỏ tù, về sau được Trương Cẩn, Lý Cảnh, Tiết Thế Hùng, Ngư Câu La các đại tướng liên danh cầu bảo, cuối cùng bị tước chức làm dân, về quê dưỡng lão.
Lai Hộ Nhi vốn tưởng rằng mình sẽ sống quãng đời còn lại ở quê cha đất tổ, nhưng Kinh Châu Chu Kiệt, Bà Dương Lâm Sĩ Hoằng cùng với Trường Sa Tiêu Tiển các cát cứ thế lực đều tới nhà mời hắn gia nhập liên minh, khiến Lai Hộ Nhi không chịu nổi phiền nhiễu, cộng thêm Trương Huyễn dùng ý chỉ thái hậu mộ binh về triều góp sức, Lai Hộ Nhi cuối cùng quyết định lại lần nữa rời núi.
Hắn được Lịch Dương Hoàng gia giúp chạy trốn tới quận Đông Hải, từ đảo Đông Hải lên thuyền tới quận Bắc Hải, trải qua mấy ngày sóng gió xóc nảy, hắn sắp đến quận Bắc Hải.
Lúc này, binh sĩ trên thuyền bỗng chỉ vào quân cảng xa xa hô to lên, Lai Hộ Nhi cũng thấy xa xa thuyền bỏ neo đông nghịt ở trên mặt biển, chiến thuyền bên ngoài chừng trên trăm chiếc, làm thành một vòng lớn dài mấy chục dặm, bảo hộ vô số thuyền hàng vòng trong.
Trong lòng Lai Hộ Nhi kích động hẳn lên, hắn đã sớm nghe nói thuỷ quân Trương Huyễn cường đại, lúc này hắn tận mắt thấy, loại trường hợp đồ sộ cột buồm như rừng, vạn thuyền cạnh phát này rung động nội tâm hắn thật sâu, hắn giống như lại thấy được tình hình khi Đại Tùy cường thịnh nhất, khóe mắt hắn không khỏi ướt át.
Lúc này, một chiếc thuyền trinh sát chạy đến trước mặt, đỗ ở bên cạnh chiến thuyền, bên trên có binh sĩ cao giọng hô to: “Thuyền từ đâu tới?”
Sớm có binh sĩ chạy đến mép thuyền hô: “Chúng ta là từ quận Đông Hải tới, đưa Lai đại tướng quân tới quận Bắc Hải.”
Nói xong, binh sĩ đem một ống trúc ném cho binh sĩ trinh sát tuần hành, binh sĩ trinh sát tuần hành tiếp nhận ống trúc, từ bên trong lấy ra công văn quân lệnh, lại hướng xa xa nhìn nhìn, không có tình huống dị thường, liền leo lên thuyền nói: “Ta đến dẫn đường, đi bến tàu ngoài cùng bên phải đỗ, đại soái chờ ở bên đó đã lâu!”
Lai Hộ Nhi ngẩn ra, thì ra Trương Huyễn cũng ở đây. Trong lòng lão chợt hiểu, đây là Trương Huyễn đặc biệt tới đón tiếp mình, trong lòng lão cảm động một trận, đi lên trước hỏi binh sĩ trinh sát tuần hành: “Lão phu là Lai Hộ Nhi, xin hỏi vị binh sĩ này, trên mặt biển vì sao nhiều thuyền như vậy?”
Binh sĩ vội vàng quì một gối thi lễ, nói với Lai Hộ Nhi: “Hồi bẩm lão tướng quân, những cái này đều là thuyền hàng, có từ các quận Hà Bắc đến, nhưng đại bộ phận đều là từ kho Lộ Thủy Trác quận vận chuyển lương thảo đến.”
Lai Hộ Nhi như có chút đăm chiêu, tập kết quy mô lớn như vậy, chẳng lẽ lại muốn đánh trận sao?
Con thuyền chạy qua mặt biển dày đặc, từ cạnh từng chiếc thuyền hàng to lớn xen kẽ qua, tiến vào bến tàu tận cùng phía tây, nơi này là bến tàu nhân viên lâm thời lên xuống, bến tàu khác đều bị thuyền hàng chiếm đầy, trên bến tàu dòng người ùn ùn, binh sĩ lấy hàng vạn để tính đẩy xe, đem lương thực, binh khí các vật chất từ trên thuyền lớn dỡ xuống đưa về phía kho hàng ngoài một dặm.
Cách đó không xa là quần thể kho hàng to lớn, từng kho hàng như người khổng lồ đứng sừng sững ở chân núi, nhiều tầm mấy trăm cái, bốn phía xây dựng tường vây cao lớn, tuy trên núi vẫn là tuyết trắng, nhưng chân núi lại bận rộn khí thế ngất trời, không có một chút cảm giác mùa đông.
Thuyền lớn cập bờ, đặt ván thuyền rộng rãi. Một binh sĩ tiến lên muốn đỡ Lai Hộ Nhi, lại bị Lai Hộ Nhi đẩy ra. Lão sải bước đi về phía trên bờ, hơn trăm kỵ binh đứng trên bờ, vây quanh Trương Huyễn khoác giáp vàng. Trương Huyễn thấy Lai Hộ Nhi, xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên phía trước đón, “Lão tướng quân, đã lâu không gặp?”
Tuy Lai Hộ Nhi là chủ soái của Trương Huyễn năm đó, nhưng trong lòng lão hiểu mình tình cảnh. Lão tiến lên một bước quì một gối, “Lão tướng Lai Hộ Nhi bái kiến Tề vương điện hạ!”
Trương Huyễn vội nâng lão dậy, “Lão tướng quân mau mau đứng lên, Trương Huyễn không nhận nổi đại lễ của lão tướng quân!”
“Quân thần chi lễ không thể bỏ, mong điện hạ đừng khiến lão thần khó xử.”
Trương Huyễn gật gật đầu, lập tức bảo hai con trai Lai Hộ Nhi Lai Giai cùng Lai Hoằng đến chào. Trước mắt Lai Giai đảm nhiệm Quân khí giám thiếu khanh, Lai Hoằng làm Hộ bộ thị lang, hai người đều là bề tôi rường cột của tân Tùy.
Cha con ba người rốt cuộc đoàn viên, cũng không khỏi vui sướng vạn phần, trong lòng Lai Hộ Nhi càng thêm cảm kích vạn phần. Nếu không phải Trương Huyễn ra tay cứu giúp, Vũ Văn Hóa Cập tuyệt sẽ không tha cho hai con trai mình, cha con bọn họ chỉ sợ sẽ âm dương cách biệt.
Lúc này, có binh sĩ dắt đến một con ngựa, Trương Huyễn cười nói: “Ta dẫn đại tướng quân đi thăm cảng một chút đi!”
Mọi người xoay người lên ngựa, Lai Hộ Nhi và Trương Huyễn sóng vai chậm rãi đi. Trương Huyễn dùng roi ngựa chỉ vào kho hàng nói: “Đây là kho đông trong hai kho hàng lớn của chúng ta, cũng gọi là kho Bắc Hải, có thể chứa trăm vạn thạch lương thực, mặt khác còn gửi lượng lớn các loại nón giáp binh khí, vốn có kênh đào chuyên môn nối liền với Cự Dương thủy, vận chuyển lương thực không cần tay đẩy vai vác, chỉ là hiện tại nước sông đông, chỉ có thể dùng sức người để khuân vác.”
“Nghe nói điện hạ là từ kho Lộ Thủy vận chuyển lương thực vật tư tới?” Lai Hộ Nhi nhìn nối liền không dứt vận lương đại quân hỏi.
“Kho Lộ Thủy tuy giao thông cũng có thể đi đường thủy, nhưng phòng ngự bất tiện, cần đầu nhập một vạn quân đội chuyên môn phòng ngự. Hơn nữa hoành dương thuyền không vào được sâu trong Lộ thủy, cho nên vẫn là từ bỏ kho Lộ Thủy, đem lương thực và vật tư vận chuyển toàn bộ đến kho Bắc Hải.”
Lai Hộ Nhi cười khẽ, “Nhưng ta lại ngửi được khí tức chiến tranh.”
Trương Huyễn cười lên, gừng càng già càng cay, thế mà nhìn ra bản thân thật ra là đang chuẩn bị chiến tranh. Hắn gật gật đầu, “Từ sau khi thiên tử chết ở Giang Đô, dã tâm của Cao Ly lại lần nữa sống lại, lại bắt đầu rục rịch, trước mắt chúng ta nhận được tin tức là Cao Ly ở Bình Nhưỡng điều binh khiển tướng, tích cực chuẩn bị chiến tranh, tín hiệu rõ nhất là cứ điểm của chúng ta ở bán đảo Liêu Đông đã bị nhổ, đối phương đã đang chuẩn bị chiến tranh, chúng ta cũng không thể coi như không quan trọng, phải tích cực hành động.”