Ánh mắt Lai Hộ Nhi nhất thời trở nên nóng bỏng. Cao Ly là khúc mắc cả đời hắn, không ngờ mình còn có thể gỡ bỏ khúc mắc này lúc còn sống. Hắn nhìn chăm chú thật lâu phương hướng bán đảo Liêu Đông, trong mắt tràn ngập khát vọng đối với chiến tranh.
Hắn bỗng quay đầu hướng Trương Huyễn ôm quyền thi lễ nói: “Tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm, hy vọng điện hạ đừng ngại vi thần già nua, vi thần nguyện làm một tiểu tốt chinh đông, dẫn đầu đánh vào Bình Nhưỡng thành!”
Trương Huyễn mỉm cười, “Ta cũng chờ mong lão tướng quân đến, nếu lão tướng quân có ý, không ngại thay ta chấp chưởng soái ấn thuỷ quân.”
Trong lồng ngực Lai Hộ Nhi nhiệt huyết sôi trào, không chút do dự nói: “Thuỷ quân đại doanh ở nơi nào, ta muốn đi điểm binh ngay bây giờ!”
Bên cạnh, Lai Giai vội nói: “Phụ thân đi suốt đường rồi, thân thể mỏi mệt, không bằng đi Ích Đô nghỉ ngơi trước hai ngày.”
Lai Hoằng cũng cảm thấy phụ thân quá vội chút, khuyên nhủ: “Phụ thân vẫn là đi bái kiến thái hậu một chút, gặp bách quan bạn cũ một lần, không vội một chốc một lát.”
Lai Hộ Nhi vung tay lên, cất cao giọng nói: “Ta đã nghỉ ngơi vài năm rồi, hiện tại đại chiến sắp tới, ta nào còn có thể ngủ được, huynh đệ các ngươi đừng ngăn cản ta!”
Trương Huyễn vui vẻ nói: “Quả nhiên là bản sắc đại tướng quân, cũng tốt, ta đi quân doanh với lão tướng quân.”
~~~~
Quân doanh thuỷ quân ở ba dặm chỗ phía nam Cự Dương hà trấn, dọc hồ Cự Dương xây doanh trại. Hồ Cự Dương thật ra là một chỗ ngoặt sông của sông Cự Dương, mặt nước ánh sóng mênh mông, có thể bỏ neo mấy trăm chiếc chiến thuyền cỡ lớn, nơi này cũng là căn cứ thuỷ quân Thanh Châu, đại doanh thuỷ quân ở phía đông chỗ ngoặt sông, doanh trại diện tích mấy ngàn mẫu, có hơn hai ngàn đại trướng, tổng cộng ba vạn năm ngàn thuỷ quân đóng quân, chia làm bảy vệ ba mươi lăm doanh.
Bởi vì nội quy quân đội Tùy quân quá mức phức tạp, tân Tùy sau khi thành lập tiến hành đơn giản hoá, đặt ra quân, vệ, doanh, lữ, đội, hỏa sáu cấp bậc, trong đó chủ tướng quân xưng là tướng quân, tướng quân là ba cấp, đại tướng quân, thượng tướng quân cùng tướng quân, vệ bố trí hai người chính phó, chính gọi là Hổ bí lang tướng, phó tướng là Hổ nha lang tướng, doanh cũng là hai người chính phó, chính là Ưng dương lang tướng, phó là Ưng đả lang tướng, lữ là lữ soái, đội là đội chính, hỏa là hỏa trưởng.
Đồng thời huỷ bỏ chức Hùng vũ lang tướng và Vũ dũng lang tướng.
Mặt khác, các huyện địa phương có quận binh duy trì trật tự, các hương có dân đoàn, đều trực thuộc Binh bộ, tướng lĩnh chủ quản xưng là đô úy, phó tướng xưng là giáo úy, quan hệ rõ ràng sáng tỏ.
Phía trên tướng quân lại có nguyên soái một người, thống soái các quân, đương nhiên là do Trương Huyễn đảm nhiệm. Trong cấp bậc tướng quân trước mắt đại tướng quân và thượng tướng quân để trống, tướng quân có tám người, phân biệt là Uất Trì Cung, La Sĩ Tín, Bùi Hành Quảng, Tô Định Phương, Lý Tĩnh, Vương Biện, Từ Thế Tích cùng Ngụy Văn Thông, Lai Hộ Nhi sẽ trở thành tướng quân thứ chín.
Nhưng chín tướng quân quân chức tuy giống nhau, từng trải lại khác nhau, như Lai Hộ Nhi loại lão tướng quân này từng trải khẳng định xa xa cao hơn tướng quân khác, tư cách và từng trải khác nhau ở chỗ tán quan, tán quan đối ứng phẩm giai, mỗi tướng quân phẩm giai sẽ khác nhau, thể hiện bọn họ tư cách và sự từng trải cao thấp.
Mà công lao thì đối ứng tước vị, ví dụ như Lai Hộ Nhi tư cách và sự từng trải tuy cao, nhưng công lao lập cho Thanh Châu quân lại so ra kém La Sĩ Tín, cho nên La Sĩ Tín hiện tại đã là huyện công.
Đương nhiên, Lai Hộ Nhi tước vị là Vinh quốc công, đây là Dương Quảng phong, Trương Huyễn cũng thừa nhận, nhưng tước vị của La Sĩ Tín còn có thể tăng lên tiếp, lên mãi tới quốc công, mà Lai Hộ Nhi đã đến đỉnh, khi công lao của lão tích lũy đến nhất định, lão còn có thể lại phong Vinh quốc công, đây là quốc công Trương Huyễn phong, khác biệt với Vinh quốc công ban đầu.
Lúc này, thuỷ quân đại doanh gõ vang tiếng trống thùng thùng thùng.
Trong trung quân đại trướng, mấy chục tướng lĩnh tụ tập dưới một mái nhà, Tề Lượng, Chu Mãnh, Vương Nhân Thọ, Hàn Thiêm Đinh… Hổ bí lang tướng phân ra hai bên, mặt khác còn có đám người thuỷ quân trưởng sử Ngô Ứng Khâm, tư mã Triệu Nghiễm.
Mọi người cùng nhau khom người thi lễ, “Tham kiến đại soái!”
Trương Huyễn ngồi ở trên vị trí chủ soái đại trướng. Hắn là tam quân nguyên soái, đồng thời cũng kiêm nhiệm chủ tướng thuỷ quân, Trương Huyễn khoát tay áo, “Các vị tướng quân miễn lễ.”
Mọi người đều đứng ở một bên, yên lặng chờ đại soái phát biểu. Trương Huyễn nhìn thoáng qua mọi người, lúc này mới chậm rãi nói: “Căn cơ của chúng ta ở bán đảo Liêu Đông bị người Cao Ly nhổ rồi, nghĩ hẳn mọi người cũng đều giận dữ như ta, đây là chúng ta dùng chiến tranh đạt được lợi ích, lại bị bọn chúng không biết xấu hổ cướp đi, món nợ này nhất định phải tính với bọn chúng, hơn nữa không chỉ có bán đảo Liêu Đông, chúng ta phải khiến Cao Ly đau thấu tim. Hôm nay chuyện thứ nhất ta muốn nói cho mọi người, chính là chiến tranh đã ở trước mắt.”
Các tướng tuy không nói gì, nhưng trong mắt mỗi người đều lóe ra ánh mắt chờ mong. Hành vi của Cao Ly ở Hồi Long trấn khiến bọn họ nghiến răng nghiến lợi, bọn họ đã sớm chờ mong hung hăng giáo huấn người Cao Ly, chỉ là chưa có quân lệnh, bọn họ chỉ có thể đem phần tức giận này giấu ở trong lòng.
Khác với các tướng lĩnh sốt ruột muốn đánh, trưởng sử Ngô Ứng Khâm và tư mã Triệu Nghiễm lại cảm giác được chủ soái hôm nay đến mục đích không phải xuất chiến động viên đơn giản như vậy. Bọn họ nhìn nhau, chờ đợi chuyện thứ hai đại soái muốn nói.
Trương Huyễn ngừng một lát, lại nói với mọi người: “Nghề có chuyên gia, ta tuy kiêm nhiệm chủ tướng thuỷ quân, nhưng cũng chỉ là lâm thời. Trên thực tế ta kiêm nhiệm trở ngại thuỷ quân phát triển, nếu không bởi vì ta kiêm nhiệm chủ tướng thuỷ quân, Hồi Long trấn cũng sẽ không bị người Cao Ly cướp đi, cho nên cân nhắc mãi, ta vẫn quyết định bổ nhiệm một tướng quân thuỷ quân mới, phụ trách chỉ huy thuỷ quân tác chiến, mà không phải do ta người không hiểu thủy chiến này đến thống lĩnh.”
Trong đại trướng nhất thời vang lên tiếng ong ong, bọn họ thế mà lại sắp nghênh đón chủ tướng. Thuỷ quân thành lập đã hai năm, đến nay chưa có chủ tướng, điều này cũng liên lụy cực lớn cho thuỷ quân phát triển, tuy đại soái trên danh nghĩa kiêm nhiệm chủ tướng thuỷ quân, nhưng trên cơ bản không hỏi công việc bình thường của thuỷ quân, tuy mọi người đều không dám nói rõ, nhưng trên thực tế trong lòng mọi người hiểu, mất đi Hồi Long trấn quả thật có liên quan với đại soái lúc ấy không ở quận Bắc Hải, chính như đại soái tự nói, nếu lúc ấy bọn họ có chủ tướng thuỷ quân, như vậy quân đội Cự Dương quân doanh sẽ lập tức đi Hồi Long trấn viện trợ, Hồi Long trấn chưa chắc sẽ mất.
Trong lòng mọi người đều kích động hẳn lên, không biết sẽ bổ nhiệm ai làm chủ tướng thuỷ quân. Tề Lượng, Chu Mãnh bọn bảy tên Hổ bí lang tướng càng thêm thấp thỏm bất an, nếu là từ trong Hổ bí lang tướng trước mắt đề bạt, vậy bọn họ đều sẽ có hi vọng.