Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 803 - Chương 678: Chủ Tướng Thuỷ Quân (2)

Chương 678: Chủ tướng thuỷ quân (2)
Chương 678: Chủ tướng thuỷ quân (2)

Nhưng mọi người cũng hiểu, tư cách và sự từng trải của bọn họ đều còn chưa đủ, nếu có thể đề bạt bọn họ, đại soái đã sớm đề bạt, cũng sẽ không chờ cho tới hôm nay, chủ tướng tất nhiên là từ bên ngoài điều đến, như vậy là ai?

Lúc này, Trương Huyễn nói với thân binh bên cạnh: “Mời lão tướng quân vào lều!”

Thân binh sải bước rời đi, không bao lâu, bước chân mạnh mẽ vang lên, mọi người cùng nhau hướng ngoài lều nhìn lại, chỉ thấy một lão tướng râu tóc bạc trắng đi vào, dáng người khôi ngô, thể trạng cường tráng, khôi giáp tươi sáng, một đôi mắt báo sáng ngời có thần, đại bộ phận tướng lĩnh nội trướng đều là người trẻ tuổi Trương Huyễn đề bạt, bọn họ đều không biết Lai Hộ Nhi, nhưng vẫn có vài đại tướng nhận ra, ví dụ như Hổ bí lang tướng Vương Nhân Thọ, Hổ nha lang tướng Triệu Tuy Niên…, bọn họ vốn xuất thân thuỷ quân Đại Tùy, là bộ hạ cũ của Lai Hộ Nhi, khi bọn họ thấy chủ tướng ngày xưa xuất hiện, đều cùng nhau kinh hô lên.

Lai Hộ Nhi đi đến giữa đại trướng, hai tay giao nhau ở sau lưng. Lúc này Trương Huyễn đi lên trước nói với mọi người: “Vị lão tướng quân này là Lai đại tướng quân của Đại Tùy ta, nghĩ hẳn mọi người cũng từng nghe nói.”

Mọi người nghe nói vị lão tướng này thế mà lại là Lai Hộ Nhi uy danh hiển hách, mọi người đều không khỏi cùng nhau kinh hô lên. Phải biết rằng đối với thuỷ quân mà nói, Lai Hộ Nhi chính là mãnh tướng trên nước trong truyền thuyết, mọi người lập tức thẳng lưng, nghiêm nghị kính trọng.

Trương Huyễn rất hài lòng hiệu quả như vậy. Nếu một viên đại tướng không thể cai quản kẻ dưới, thì đã gieo xuống gốc rễ bại vọng cho cánh quân đó, hơn nữa đối với thuỷ quân, mọi người đều tác chiến ở trên mặt nước, đều chỉ huy chiến thuyền, quân lệnh như núi tỏ ra đặc biệt quan trọng,

Trương Huyễn lập tức nói: “Từ giờ trở đi, Lai tướng quân sẽ là chủ tướng thuỷ quân, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của các vị, hy vọng mọi người có thể tuân theo mệnh lệnh của Lai tướng quân, dám kháng lệnh, lấy quân pháp xử trí!”

Lúc này, một binh sĩ bưng khay đặt kiếm của chủ tướng thuỷ quân đi đến trước mặt Trương Huyễn. Trương Huyễn cầm lên chiến kiếm, Lai Hộ Nhi quì một gối, hai tay giơ lên cao cao. Trương Huyễn đem chiến kiếm giao cho hắn, chậm rãi nói: “Nhiệm vụ của chủ tướng ở chỗ quán triệt chiến lược thống soái, chủ tướng trên chiến trường có thể tùy cơ ứng biến, nhưng không thể trái với chiến lược, ta chỉ có câu này, xin Lai lão tướng quân ghi nhớ!”

Năm đó Lai Hộ Nhi là vì cãi ý chỉ Dương Quảng mà bị miễn chức, Trương Huyễn lúc này chính là đang nhắc nhở lão, hoặc là nói đang cảnh cáo lão đừng giẫm lên vết xe đổ. Trong lòng Lai Hộ Nhi rõ ràng, trầm giọng nói: “Vi thần tuân lệnh!”

Trương Huyễn gật gật đầu, lại hướng các tướng nói vài câu liền đứng dậy rời khỏi đại trướng. Lúc này, Lai Hộ Nhi ngồi ở trên vị trí chủ tướng, đem chiến kiếm và đại ấn đặt lên bàn, uy phong lẫm liệt nói: “Lão phu Lai Hộ Nhi!”

Các tướng cùng quì một gối hành lễ, “Tham kiến Lai tướng quân!”

~~~~

Trương Huyễn lần này đến quân cảng không chỉ nghênh đón Lai Hộ Nhi, hắn còn có việc. Trải qua vài năm phát triển, bến đò Cự Dương quận Bắc Hải đã không chỉ có là đóng thuyền cùng quân cảng, xưởng binh khí quận Bắc Hải cũng đặt ở nơi này.

Xưởng binh khí quận Bắc Hải ngay cạnh Cự Dương hà trấn, trên thực tế Cự Dương hà trấn vô luận nhân số, quy mô đều đã tính là huyện lớn, chỉ dân cư còn có mười mấy vạn người, bao gồm thợ của xưởng thuyền cùng người nhà bọn họ, rất đông thợ của xưởng binh khí cùng người nhà bọn họ, mặt khác còn có trên vạn ngư dân cùng với vô số tòng sự nuôi dưỡng dân chăn nuôi, mười mấy vạn người đều sinh hoạt trên Cự Dương hà trấn, khiến buôn bán nơi này trở nên rất phát đạt.

Sở dĩ Cự Dương hà trấn chưa đổi thành Cự Dương huyện, mấu chốt chính là thiếu một bức tường thành. Xưởng binh khí quận Bắc Hải tổng cộng có ba chỗ, một là Ích Đô giáp phường, chủ yếu chế tạo khôi giáp và khiên, yên ngựa cũng chế tạo ở nơi này; hai là Lâm Truy nỏ phường, chủ yếu sản xuất cung nỏ cùng tên, mặt khác vũ khí công thành cùng vũ khí phòng ngự loại lớn như là máy bắn đá, pháo đá, chùy công thành… cũng chế tạo ở nơi này.

Thứ ba là phường binh khí Cự Dương hà, chủ muốn chế tác đao kiếm trường mâu các loại binh khí, có hơn ba ngàn thợ, chủ yếu lấy thợ rèn làm chủ, cộng thêm người nhà bọn họ đã có trên vạn người, đều sinh hoạt trên Cự Dương hà trấn.

Trương Huyễn hôm nay còn muốn thị sát xưởng binh khí, người thị sát cùng hắn là Quân khí giám thiếu khanh Lai Giai, cũng chính là trưởng tử của Lai Hộ Nhi. Lai Giai tuổi ngoài bốn mươi, khác với phụ thân cao lớn uy mãnh, bộ dạng tao nhã, nếu không phải tướng mạo có vài phần giống Lai Hộ Nhi, như thế nào cũng không thể ngờ được hắn lại là con của Lai Hộ Nhi.

Lai Giai đi cùng Trương Huyễn về phía phường binh khí, hắn rốt cuộc tìm được một cơ hội, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi điện hạ, sau khi dời đi Trung Đô, ba xưởng lớn cũng cần cùng nhau dời đi sao?”

Trương Huyễn ngồi trên lưng ngựa khẽ cười nói: “Chúng ta lấy quận Bắc Hải làm trung tâm thật ra là bất đắc dĩ, cũng là bởi vì ta lập nghiệp ở quận Bắc Hải, luận dân cư, luận địa vị chiến lược, Tề quận so với quận Bắc Hải mạnh hơn nhiều lắm, càng không cần phải nói Trung Đô. Nếu xưởng không dời đi, vậy cũng có thể đặt ở Tề quận càng thêm hợp lý. Thật ra đã là dời đô, vậy cũng không cần phải lại bảo trì một cái quận Bắc Hải cường đại nữa. Quận Bắc Hải tự có đặc sắc của nó, ví dụ như chăn nuôi, nghề cá, mặt khác còn có thuỷ quân, ta cũng chuẩn bị đem đại doanh thuỷ quân tiếp tục đặt ở quận Bắc Hải.”

Dừng một chút, Trương Huyễn lại nói: “Về phần ngươi nói phường thủ công của Quân khí giám cùng rất đông thợ thuyền cùng với người nhà bọn họ, khẳng định đều phải dời đi Trung Đô, hơn nữa quy mô thợ thuyền của chúng ta quá nhỏ. Trước kia thợ của Quân khí giám Lạc Dương đã có hơn mười vạn người, chúng ta mới tám ngàn người, kém quá xa, không nói khôi phục quy mô trước kia, nhưng ít ra cũng cần năm sáu vạn người, mới có thể chống đỡ được nổi mấy chục vạn đại quân chúng ta tiêu hao vũ khí. Ở quận Bắc Hải có thể nuôi sống năm sáu vạn thợ sao? Còn có mười mấy vạn người nhà của bọn họ.”

Trên mặt Lai Giai lộ ra vẻ áy náy, nói với Trương Huyễn: “Điện hạ nhìn xa trông rộng, ty chức thân là thiếu khanh lại không cân nhắc đến tương lai của Quân khí giám, thật sự vạn phần hổ thẹn.”

Trương Huyễn nói: “Đây là vì ngươi đối với binh khí còn chưa có nỗi đau cắt da. Ta ở quận Bắc Hải nhiều năm như vậy, không biết bắt được bao nhiêu tù binh, đều đem bọn họ đuổi về, có người nói ta là muốn khôi phục nông canh sinh sản, tất nhiên có một chút nguyên nhân này, còn nguyên nhân quan trọng hơn là địa bàn của ta không thể gánh được nhiều quân đội như vậy”.

Bình Luận (0)
Comment