“Không có lương thực, vũ khí cũng không thể tự tạo, chỉ có thể dựa vào chiến lợi phẩm để bổ sung. Thẳng đến lúc Hoàng gia cho chúng ta không ít gang, chúng ta mới lần đầu tiên tự mình chế tạo vũ khí. Nếu muốn đánh bại Lý Uyên, chúng ta nhất định phải có năng lực chế tạo binh khí cường đại, mà chế tạo binh khí cường đại thì cần thợ giỏi lấy hàng vạn để tính mà chống đỡ, mà mấy vạn thợ giỏi thì cần mấy trăm vạn dân cư làm cơ sở, mà trụ cột thu hoạch đáp mấy trăm vạn dân cư nhất định phải dời đô, đây là từng vòng lồng vào nhau.”
Lai Giai yên lặng gật đầu, “Ty chức rốt cuộc hiểu rồi.” Hắn đồng thời cũng cảm giác sâu sắc trách nhiệm trọng đại trên vai mình.
Một đội nông dân hưng phấn gánh đồ ăn đi trên đường lớn đi trong thôn trấn bán. Trương Huyễn nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, khẽ thở dài một tiếng nói: “Lần này dời đô nói tới thật sự thẹn với dân chúng quận Bắc Hải mấy năm qua toàn lực ủng hộ ta, nhưng không có cách nào, vì mục tiêu lâu dài, lòng dạ phải cứng rắn rời đi, chỉ có thể chờ tương lai sau khi thiên hạ mới ổn định đến bồi thường dân chúng quận Bắc Hải sau.”
Phường binh khí quận Bắc Hải diện tích khoảng năm trăm mẫu, chung quanh có hàng rào doanh địa, cửa có binh sĩ gác, không cho phép kẻ không có phận sự vào xưởng, cho dù người nhà của thợ cũng không cho phép đi vào.
Phường binh khí trên thực tế chỉ có một nơi thợ rèn tập trung, ba ngàn thợ rèn từ các nơi của Thanh Châu chiêu mộ đến tập trung nơi đây, mỗi ngày mồ hôi như mưa chế tạo binh khí, nhưng dù là như thế, binh khí ba ngàn thợ chế tạo cũng xa xa không thỏa mãn được mười mấy vạn đại quân tiêu hao, bởi vì binh khí khá dễ tổn hại, sau một trận đại chiến, binh khí của mỗi binh sĩ trên cơ bản đều phải đổi mới, khôi giáp bị phá hư cũng cần tu bổ thậm chí đổi mới.
Chiến tranh đánh là quốc lực, không chỉ có lương thực tiền tài hao phí, còn có binh khí vật tư cuồn cuộn không ngừng cung ứng, sử dụng lượng lớn dân phu súc vật kéo, một cuộc đại chiến nếu đánh lâu dài, quốc gia nhỏ yếu sẽ bị kéo sập trước.
Trương Huyễn sở dĩ cực kỳ coi trọng thuyền hàng thuỷ vận, chính là vì tiết kiệm dân phu và súc vật kéo, để hắn vận chuyển vật tư có thể tiện lợi hơn nữa vốn thấp, đây cũng là một loại bảo đảm có sức thuyết phục cho chiến tranh, cũng là mấu chốt hắn thắng được vài lần đại chiến.
Cũng cân nhắc cho phí tổn vận chuyển, Trương Huyễn liền đem xưởng binh khí đặt ở phụ cận bến đò Cự Dương, như vậy gang, than đá… vật tư khác từ đường biển vận chuyển đến có thể tiện lợi vận chuyển vào xưởng, binh khí sản xuất ra cũng có thể nhanh chóng chở đi.
Trong xưởng có bốn kho hàng lớn, một cái là dùng để chất đống các loại nguyên liệu như gang, một cái là dùng để chất đống than đá, một cái khác thì để đặt các loại bán thành phẩm, lắp ráp chuôi đao, cán thương cũng tiến hành ở nơi này, một kho hàng cuối cùng thì đặt thành phẩm,
Trừ kho hàng, đó là gần trăm cái lò thợ rèn, tuy hiện tại mới là mùng năm tháng giêng, nhưng mấy ngàn người đã bắt đầu làm việc khí thế ngất trời, vì tăng mạnh chuẩn bị chiến đấu, triều đình trả tiền công gấp đôi, khiến xưởng mùng hai tháng giêng đã bắt đầu vận chuyển.
Trong xưởng nóng hầm hậm, khói lởn vởn, tràn ngập một mùi khói ám hun người ta, nhưng đám thợ đã sớm quen. Bọn họ ở trong xưởng đi xuyên qua lại không dứt, đều tự làm việc, có đập sắt, có thêm than nhóm lửa, phụ trách khống chế độ lửa, cũng có không ít người đẩy xe một bánh, chở mấy chục kiện bán thành phẩm đi hướng kho hàng.
Trương Huyễn thị sát xưởng một vòng, liền trực tiếp tới kho hàng thành phẩm. Diện tích kho hàng thành phẩm tầm mấy mẫu, dùng đá xây thành, kiến trúc cao lớn, trong các góc chất đầy các loại binh khí đã chế thành cùng với vỏ đao cùng vỏ mâu từ nơi khác vận chuyển đến.
Ở giữa kho hàng bày một cái bàn lớn ít nhất dài năm trượng, rộng một trượng, trên bàn chất đầy trường mâu cùng chiến đao, hai bên bàn có mấy chục người thợ ngồi, phần lớn đã lớn tuổi. Bọn họ đang cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra binh khí, ở bên người bọn họ chất đầy vỏ đao cùng vỏ mâu.
Lai Giai nói khẽ với Trương Huyễn: “Đây là một trình tự làm việc cuối cùng, kiểm tra đủ tư cách thì có thể rời phường chở đi.”
Trương Huyễn đi đến cạnh bàn lớn, trên bàn bày đầy chiến đao hàn quang lập lòe. Hắn tùy tay nhặt lên một cây hoành đao, đưa ngang ở trước mắt nhìn kỹ. Đây là một thanh đao tám cân, do binh sĩ lực cánh tay khá mạnh mới có thể sử dụng, sống đao rất dày, lưỡi đao sắc bén vô cùng, sức nặng đều đều, mặt đao hiện ra một loại màu xanh, trên chuôi đao có khắc tên thợ đao: Đại Tùy đao công Triệu Vũ Phong chế.
Trương Huyễn vung ra một cái đao hoa, lăng không chém mấy đao, xúc cảm coi như không tệ, chế tác cũng coi như tinh tế, nhưng so với Lô thị chi đao Trương Huyễn đeo, đao này còn kém quá xa.
Nhưng Trương Huyễn cũng sẽ không so sánh với chiến đao của mình, hắn càng thêm quan tâm chiến đao đủ tư cách hay không. Hắn đi đến một khối rộng thùng thình thiết bản tiền, thiết bản thượng che kín loang lổ đao ấn, nơi này là thí đao chỗ, bên cạnh đứng một gã thí đao công tượng.
Trương Huyễn hỏi: “Mấy đao tính đủ tư cách?”
Người thợ không biết Trương Huyễn, nhưng hắn lại nhận ra Quân khí giám thiếu khanh Lai Giai. Hắn thấy thiếu khanh rất cung kính đối với đại tướng này, hắn không dám chậm trễ, vội vàng khom người nói: “Hồi bẩm tướng quân, ba đao không mẻ, mười đao không gãy coi như đủ tư cách.”
“Mỗi thanh đao đều phải kiểm nghiệm sao?”
“Đương nhiên không phải, từ trong minh ấn từng đao thợ đao chế tác trong ngày thí nghiệm một hai thanh là được, nếu không đủ tiêu chuẩn, thì trả hết về làm lại, ba lần không đủ tiêu chuẩn, thì hủy bỏ tư cách minh ấn.”
Trương Huyễn gật gật đầu. Đương nhiên không có khả năng mỗi thanh đao đều thí nghiệm, nhưng làm như vậy sẽ cho người thợ làm đao một loại áp lực, khiến hắn không thể không nghiêm túc làm mỗi một thanh chiến đao.
Trương Huyễn khẽ quát một tiếng, vung đao hướng tấm sắt bổ tới, ‘Keng!’ một tiếng vang lớn, đốm lửa văng khắp nơi, toàn bộ thợ kiểm nghiệm đều quay đầu hướng hắn trông lại.
Trương Huyễn liên tục bổ năm đao, trên lưỡi đao xuất hiện một vết mẻ nhỏ, hắn liên tục bổ mười lăm đao, chỉ nghe ‘Rắc!’ một tiếng, đao gãy thành hai đoạn. Trương Huyễn gật gật đầu, lấy lực lượng của mình, thế mà cần mười lăm đao mới gãy, thanh đao này quả thật không tệ.
“Một ngày có thể chế tạo bao nhiêu thanh chiến đao?” Trương Huyễn quay đầu hỏi.
Lai Giai nghĩ nghĩ nói: “Hồi bẩm điện hạ, một ngày đại khái khoảng ba trăm thanh.”
“Mới ba trăm thanh!”
Trương Huyễn thực sự có chút không hài lòng, một tháng mới một vạn thanh. Mình có hai mươi vạn đại quân, phải đợi một năm rưỡi mới có thể trang bị đầy đủ hết, nếu là thời đại hòa bình cũng không sao, nhưng hiện tại là thời đại chiến loạn tranh bá, tốc độ này quá chậm.