Nhưng áp lực của Quan Lũng vẫn rất lớn, ba đại quân phiệt Tiết Cử, Lý Quỹ, Lương Sư Đô không ngừng khiêu chiến Quan Lũng, Lưu Vũ Chu cũng công phá Lâu Phiền quan, đánh vào quận Lâu Phiền, uy hiếp đến Thái Nguyên sinh tồn, cục diện ngày càng ác liệt kìm chế quốc lực cùng quân đội Đường triều rất lớn, khiến Lý Uyên không thể không lấy cái giá cực kỳ đắt đỏ chuộc ba vạn tù binh của mình, tổng cộng ba mươi vạn lượng vàng cùng sáu mươi vạn thạch lương thực, cái này thực tế chính là một lần tiền bồi thường chiến tranh.
“Trẫm vừa mới nhận được tin tức!”
Lý Uyên ngữ khí rất thong thả nói với mọi người: “Trương Huyễn ở ba ngày trước tổ chức tiểu triều hội, thảo luận kế sách nhằm vào khoa cử của chúng ta, bọn họ đưa ra phương án cùng phương án Lưu tướng quốc lúc trước đưa ra giống nhau phần lớn, nhưng bọn hắn đưa ra dùng chiến tranh đối với dị tộc khích lệ sĩ khí người trong nước, trẫm nhắm chừng chính là chiến tranh đối với Cao Ly, trẫm muốn hỏi mọi người một chút, chúng ta có thi thố gì đối ứng?”
Bùi Tịch phản ứng rất sâu sắc, hắn lập tức hiểu ý tứ Lý Uyên, Bùi Tịch liền cười nói: “Nếu nói chống lại dị tộc, chúng ta cũng sẽ không rời khỏi hàng ngũ, hơn nữa kẻ địch của chúng ta là Đột Quyết, Lương Sư Đô và Lưu Vũ Chu không phải là được Đột Quyết ủng hộ sao? Chúng ta cũng có thể hướng thiên hạ tuyên dương chúng ta là đang tác chiến với Đột Quyết, cũng không phải một mình Trương Huyễn hắn đang đối kháng dị tộc.”
“Bắt chước lời người khác!”
Bên cạn, Lưu Văn Tĩnh nhỏ giọng than thở một tiếng, tuy thanh âm hắn rất thấp, nhưng Bùi Tịch vẫn nghe rành mạch. Sắc mặt Bùi Tịch nhất thời tối sầm, lạnh lùng nói: “Phải không? Vậy ta trái lại muốn nghe một chút cao kiến của Lưu tướng quốc.”
Trong lòng Lý Uyên có chút không vui, bởi vì cách Bùi Tịch nói chính là trong lòng hắn nghĩ đến, cái gì gọi là bắt chước lời người khác, đó không phải là đang nói mình sao?
Nhưng Lý Uyên lòng dạ cực sâu, trong lòng hắn không vui không có bất cứ biểu lộ gì, khẽ cười nói: “Lưu tướng quốc thấy thế nào?”
Lưu Văn Tĩnh cung kính nói: “Bệ hạ, khoa cử là vì chọn hiền tài trong thiên hạ, chiếu cố con em nhà nghèo cũng là vì thể hiện bệ hạ nhân từ, đây là bổn ý chúng ta thi hành khoa cử, vi thần cảm thấy không cần phải cạnh tranh với Trương Huyễn. Bọn họ khoa cử ở tháng tư, vậy chúng ta có thể khoa cử ở tháng ba, nếu thời gian quá gấp gáp, cũng có thể chậm lại đến tháng năm, vi thần tin tưởng vẫn sẽ có sĩ tử đến từ các nơi trong thiên hạ đến Trường An, về phần cạnh tranh, vi thần cảm thấy hiện tại áp lực của chúng ta ở Lũng Tây, Hà Tây cùng Hà Bộ, mà không phải Hà Bắc.”
Lý Uyên gật gật đầu, lại hỏi Lý Kiến Thành: “Kiến Thành ý kiến thế nào?”
Lý Kiến Thành thật sự hiểu phụ thân, phụ thân đã nhắc tới chiến tranh đối với Cao Ly, vậy khẳng định cũng muốn noi theo, ngay cả khoa cử cũng là noi theo Trương Huyễn mới cử hành, huống chi chiến tranh với dị tộc có thể đề cao thanh danh?
Nhưng Lý Kiến Thành cũng đồng ý ý kiến của Lưu Văn Tĩnh, không cần làm văn ở trên khoa cử, áp đảo Hà Bắc còn dễ nói, nhỡ đâu sự nổi bật bị Hà Bắc bao trùm, vậy chẳng phải là tự rước lấy nhục.
Hắn trầm ngâm một lát nói: “Nhi thần cảm thấy tác chiến với Lưu Vũ Chu và Lương Sư Đô, thật sự không thể hiện ra là tác chiến với Đột Quyết. Ý tứ nhi thần, Trương Huyễn tác chiến với Cao Ly, hiệu quả khẳng định sẽ vượt xa chúng ta, chúng ta không nên dùng sở đoản của mình đi so bì sở trường của đối phương, mà là nên phát huy ưu thế của chúng ta.”
“Ưu thế của chúng ta là cái gì?”
Lý Uyên đối với lời con trai nói thì không khách khí như đối với Lưu Văn Tĩnh, ngữ khí của hắn rõ ràng lạnh đi. Hắn đương nhiên nghe hiểu ý tứ uyển chuyển của Lý Kiến Thành, giống với Lưu Văn Tĩnh nói.
“Hồi bẩm phụ hoàng, ưu thế chúng ta ở chỗ Quan Trung cùng Ba Thục giàu có, chúng ta nên lấy phương thức xây quan học mời chào thiên hạ tuấn tài, để họ có thể chuyển nhà đến Quan Trung và Ba Thục, cho bọn họ đất, giải trừ nỗi lo về sau của bọn họ, bọn họ sớm hay muộn sẽ góp sức cho chúng ta, ngược lại, chiến tranh với dị tộc tuy có thể nhất thời tác động người trẻ tuổi, nhưng đối với người thật sự có tài hoa, ánh mắt bọn họ sẽ càng thêm lâu dài...”
Không đợi Lý Kiến Thành nói xong, Lý Uyên đã không kiên nhẫn nữa, hắn một câu cũng không muốn nghe tiếp, quay sang hỏi Lý Thế Dân: “Nhị lang ý kiến thế nào?”
Lý Kiến Thành nghẹn lời dừng lại, trên mặt lộ ra sự xấu hổ, môi giật giật, chậm rãi cúi đầu. Lý Thế Dân lại nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần trước mắt chỉ quan tâm chiến tranh, đối với tình huống khoa cử cũng không biết, ở trong toàn bộ kẻ địch của chúng ta Lương Sư Đô thế lực yếu nhất, hắn đã bị nhi thần đánh bại ở Hoằng Hóa quận, nhi thần quyết định tiếp tục truy kích, triệt để tiêu diệt hắn, xin phụ hoàng ân chuẩn!”
Lý Uyên thấy thứ tử nhìn quanh mà nói hắn, trong lòng hắn không khỏi có chút thất vọng, Lưu Văn Tĩnh và hai con trai đều không ủng hộ phương án của Bùi Tịch, hắn cũng chỉ đành tạm thời bỏ qua suy nghĩ đối kháng với Trương Huyễn.
~~~~
Thời gian dần dần đến hạ tuần tháng một, huyện An Dương đã đổi tên thành Trung Đô cũng càng ngày càng nhiều náo nhiệt hẳn lên, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi là xe ngựa cùng xe bò kéo gạch gỗ, trên thuyền nhỏ giữa sông cũng chở đầy gỗ. Mấy vạn thợ bùn ngói đến từ Trung Nguyên, Hà Bắc thậm chí Quan Trung ở nơi này tìm kiếm cơ hội, từng tòa nhà lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, rất nhiều phòng ốc cũ nát dỡ bỏ vá lại, toàn bộ thành trì hầu như biến thành một bãi công trường.
Tuy tin tức An Dương sắp thành Trung Đô ở mấy tháng trước đã truyền khắp thiên hạ, nhưng giá đất An Dương lại chưa tăng như thế nào cả, chủ yếu là mở ra một mảng thành trì lớn, chèn ép thật lớn giá đất ở An Dương thành.
Cho dù là như vậy, vẫn có vô số thương nhân và nhà quyền quý tới An Dương mua đất đầu tư, rất nhiều người nghèo ở An Dương nhân cơ hội bán đi đất đai trong thành, đi huyện lân cận hoặc là ở nông thôn mua ruộng trồng trọt, cho nên từng dãy phòng ốc cũ nát sau khi giao hàng liền bị dỡ bỏ xây dựng lại.
Thế gia quận vọng ở Hà Bắc, Thanh Châu, Trung Nguyên đều muốn có một chỗ của mình ở Trung Đô, bọn họ ở thành trì mới không mua được đất đai, liền ở thành cũ mua đất xây nhà, hơn nữa ở hai con đường cái nam bắc đông tây, hai bên Tân Nghiệp đại đạo cùng Tân An đại đạo, các loại cửa hàng mới xây dựng đột ngột từ mặt đất mọc lên, bắt đầu bày biện ra một loại cảnh tượng phồn hoa, ngắn ngủn mấy tháng, An Dương thành đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cửa chủ thành Trung Đô tên là Cửu Đỉnh môn, cũng là cửa thành nam ban đầu, sau khi xây dựng lại cửa thành cao tới bốn trượng, quy mô khổng lồ, sau khi vào thành là Tân Nghiệp đại đạo, thẳng tắp thông hướng tận cùng phía bắc.