Cửa thành bắc đã bị dỡ bỏ, dời đến cách địa chỉ ban đầu về phía đông ba dặm, mở một cửa bắc nhỏ, dễ dàng cho dân chúng ra vào thành, mà địa chỉ ban đầu của cửa bắc cũ biến thành một mảng quần thể cung điện, nơi này là An Dương cung.
Đối diện đường trung trực là Đoan môn, tiến vào Đoan môn, xuyên qua một con sông nằm ngang rộng mấy chục bước, đập vào mặt là Thừa Thiên môn cao tới năm trượng, đây cũng là kiến trúc cao nhất trong Trung Đô thành, vượt qua tháp chùa Báo Ân thành tây, kiến trúc thành lâu hoành tráng, giống như một lầu các trên trời.
Sau khi tiến vào Đoan môn là Triều Dương quảng trường cực lớn, hai bên là công sở diện tích rộng lớn, chính diện là An Dương đại điện, là nơi cử hành đại triều hội, sau lưng An Dương đại điện là hai tòa trắc điện (trắc: nằm bên), một tòa tên là Bạch Hổ, một tòa tên là Chu Tước, Bạch Hổ điện là trọng địa cử hành tiểu triều hội, thảo luận công việc quân sự chính trị, mà Chu Tước điện thì là quan phòng nhiếp chính của Trương Huyễn.
Ở sau hai tòa trắc điện là một con sông nằm ngang, một cây cầu Thải Hồng (thải hồng: cầu vồng) nối nam bắc con sông nằm ngang, mặt phía bắc con sông nằm ngang là nội cung, bị tường cao bao vây, bên trong có Tiêu thái hậu cùng mấy phi tử của Dương Quảng cùng với mấy trăm cung nữ hoạn quan ở. Diện tích nội cung không lớn, nhưng rất tinh xảo khéo léo, bóng râm cây cối nồng đậm, nội cung đề phòng nghiêm ngặt, bên ngoài có binh sĩ gác, bên trong có trên trăm nữ hộ vệ ở trong cung tuần tra.
Ở phía đông An Dương cung là Tề vương phủ, kích cỡ giống nội cung, diện tích tầm năm trăm mẫu, ở giữa che kín các loại đình đài lầu các tinh xảo đẹp đẽ, hoa cỏ cây cối rất sum xuê, ở nhà sau còn có một ao sen diện tích trăm mẫu, tuy Tề vương phủ và nội cung có tường cao ngăn cách, nhưng hồ nước và hồ Ngọc Dịch của nội cung lại nối liền một thể, Tề vương phi và Tiêu thái hậu ngồi thuyền là có thể lui tới bái phỏng.
Tuy dời đô đã bắt đầu tiến hành, nhưng giai đoạn đầu chủ yếu là vận chuyển công sở cùng các loại vật tư văn thư, vợ con Trương Huyễn cùng Tiêu thái hậu sẽ xuất phát muộn một chút, ước chừng tầm trung tuần tháng hai đến cung mới, Tề vương phủ và nội cung đều là một đám cung nữ hoạn quan đến trước thu dọn xử lý.
Tuy trong cung điện tương đối lạnh lẽo, nhưng trong Trung Đô thành lại náo nhiệt dị thường, không chỉ có các loại thợ thuyền, thương nhân, còn có mấy vạn sĩ tử đến từ các nơi trong thiên hạ, bọn họ chuẩn bị tham gia khoa cử lần đầu tiên tân Tùy cử hành ở mười lăm tháng tư.
Đem tin tức tiến hành khoa cử công bố là ở tháng mười năm trước, nhưng hịch văn tân Tùy truyền khắp thiên hạ ít nhất cần thời gian hai tháng, cộng thêm sĩ tử các nơi ôn tập chuẩn bị, kiếm lộ phí… cũng cần thời gian nhất định, cho nên tuy công bố trước nửa năm, nhưng thời gian vẫn rất khẩn trương.
Tuy cách trung tuần tháng tư còn gần hai tháng, nhưng các khách sạn trong Trung Đô thành đều đã chật ních, ngay cả trong huyện Linh Tuyền cách Trung Đô khoảng hai mươi dặm cũng ở đầy sĩ tử. Đây cũng là lệ thường, vào kinh sớm một chút một là có thể kịp thời đạt được tin tức, tiếp theo là cần đưa thiếp bái làm môn sinh.
Chỗ gần cửa đông có một ta tửu quán diện tích ba mẫu, tên là Nghiệp Thành lão điếm, cũng là một trong các tửu quán có tiếng của Trung Đô, giữa trưa, khách ngồi đầy trong tửu quán, náo nhiệt dị thường.
Trong khách khứa hơn phân nửa đều là sĩ tử đến Trung Đô tham gia khoa cử, bọn họ chủ yếu đến từ hai nơi Hà Bắc và Thanh Châu, tiếp theo là sĩ tử đến từ Trung Nguyên, mặt khác sĩ tử Liêu Đông, Từ Châu, Giang Hoài thậm chí Quan Lũng cũng có không ít, trời nam đất bắc khẩu âm xen lẫn cùng một chỗ, tiếng cười nói oang oang, đặc biệt náo nhiệt.
“Các vị! Các vị!”
Bên cửa sổ lầu hai, một sĩ tử trẻ tuổi dáng người hơi béo đứng lên, giơ chén rượu reo lên: “Ta có một tin tức trọng đại muốn nói cho mọi người, xin mọi người nghe ta một lời.”
Lầu hai dần dần an tĩnh lại, một sĩ tử ở góc thấp giọng hỏi đồng bạn bên cạnh: “Đây là người phương nào?”
Đồng bạn cười nói: “Hắn tên Cổ Hoàn, đến từ Cổ thị gia tộc của Tề quận, là cháu họ thiếu phủ tự khanh Cổ Nhuận Phủ.”
“Thì ra là hắn, nhắm chừng có chút tin tức xấu gì!”
Mọi người đều vểnh tai, Cổ Hoàn dương dương đắc ý cười nói: “Ta vừa nhận được tin tức Tề quận, mấy vạn thuỷ quân của chúng ta đã xuất phát, đi đánh bán đảo Liêu Đông, chuẩn bị thu phục chốn cũ của Đại Hán.”
Trong tửu lâu nhất thời một mảng kinh hô. Có lẽ sĩ tử miền nam cảm thụ không sâu, nhưng sĩ tử Thanh Châu và Hà Bắc lại rất rõ ràng, bán đảo Liêu Đông vốn là một bộ phận của quận Liêu Đông, bị Cao Ly thừa dịp Trung Nguyên hỗn chiến xâm chiếm, vẫn luôn là sỉ nhục của sĩ tộc Hà Bắc cùng Thanh Châu.
Nghe nói hai năm trước Thanh Châu quân cướp lấy thành Ti Xa, nhưng về sau lại lui binh, sĩ tử Hà Bắc Thanh Châu đối với điều này rất có oán niệm, không ngờ đầu xuân Tùy quân liền xuất chiến một lần nữa, ở dưới tửu khí nóng bức, các sĩ tử bắt đầu kích động hẳn lên, tiếng hoan hô vang vọng tửu quán.
Ở trong một nhã gian lầu ba, mấy sĩ tử đang tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm uống rượu. Bọn họ ai cũng áo mũ chỉnh tề, hiển nhiên là đến từ danh môn thế gia, ở giữa là một sĩ tử thân hình cao lớn, tên là Lô Hàm, là cháu của Lô Sở Lạc Dương tướng quốc, đến từ Phạm Dương Lô thị.
Ba người khác thì đến từ Thôi thị và Lý thị, hai đứa cháu của Trác quận thái thú Thôi Hoằng Thăng Thôi Quảng Bình cùng Thôi Quảng Lâm huynh đệ, còn có Lý Triệu Hi, đến từ Triệu quận Lý thị.
Nồi nào úp vung đó, mấy đại thế gia Hà Bắc thông qua mấy trăm năm thông gia, quan hệ sớm rắc rối khó gỡ, bọn họ đều tự trao đổi con em đi gia học của đối phương đọc sách, khiến giao tình của lứa trẻ cũng đặc biệt thâm hậu.
Như đám người Lô Khánh Nguyên, Lý Thanh Minh, Thôi Nguyên Hàn lớn hơn một lứa đã bắt đầu trở nên nổi bật, qua vài năm, một thế hệ con em trẻ tuổi hơn cũng đi ra, bốn người này đều mười bảy mười tám tuổi, ai cũng tao nhã, trẻ mà thành thạo, rất có phong phạm con em thế gia.
Lúc này, Lý Triệu Hi từ ngoài phòng đi vào, đóng cửa lại cười nói: “Là thuỷ quân chúng ta đi tấn công bán đảo Liêu Đông, cho nên dẫn tới một mảng kích động.”
“Thì ra là thế!”
Lô Hàm cười nói: “Đây là tin tức tốt! Rất có thể chiến tranh của chúng ta cùng Cao Ly sắp bắt đầu rồi.”
Ba người bên cạnh đều không khỏi ngẩn ra. Thôi Quảng Bình hỏi: “Lô huynh sao lại nói thế?”
“Ta nghe gia chủ nói, Cao Ly ở sau khi thiên tử chết ở Giang Đô lại bắt đầu rục rịch, hơn một trăm năm trước, bọn chúng chính là thừa dịp Trung Nguyên lâm vào chiến loạn mà thâu tóm quận Nhạc Lãng và quận Liêu Đông, hiện tại mắt thấy cuối đời Tùy chiến loạn lại nổi lên, bọn chúng liền muốn giở lại trò cũ, nhân cơ hội thâu tóm Liêu Đông. Tề vương đương nhiên sẽ không để bọn chúng thực hiện được âm mưu, tấn công bán đảo Liêu Đông là phản kích của chúng ta.”