Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 810 - Chương 683: Dạ Tập Hồi Long (1)

Chương 683: Dạ tập Hồi Long (1)
Chương 683: Dạ tập Hồi Long (1)

Vương Nhân Thọ tuy tác chiến dũng mãnh, tư cách cũng đủ, nhưng Trương Huyễn vẫn chưa bổ nhiệm hắn làm chủ tướng thuỷ quân, nguyên nhân là Vương Nhân Thọ quá mức độc ác, giết tù binh quá ác, một điểm này khiến Trương Huyễn không thích, cho nên hắn mất đi cơ hội tăng lên làm chủ tướng thuỷ quân.

Vương Nhân Thọ ở trong chiến dịch Cao Ly lần thứ ba từng ngồi thuyền nhỏ đánh lên bán đảo Liêu Đông, hắn cũng biết chỗ hổng Lai Hộ Nhi chuẩn bị đổ bộ ở nơi nào.

Trong bóng đêm, mười mấy chiếc thuyền nhỏ chở ba trăm binh sĩ dần dần hướng bên bờ áp sát, ở phía sau bọn họ còn có mấy trăm chiếc thuyền nhỏ, chở đầy năm ngàn bộ hạ của Vương Nhân Thọ. Trên một chiếc thuyền nhỏ dẫn đầu, Vương Nhân Thọ ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào một cây đại thụ che trời xa xa, nơi đó là nơi bọn họ vài năm trước đổ bộ.

Một dải ven bờ này rất nhiều đá ngầm, thuyền lớn không thể cập bờ, nhưng thuyền nhỏ lại có thể từ trên đá ngầm chạy qua, tới bên bờ, ở dưới bóng đêm yểm hộ, mười mấy chiếc thuyền nhỏ từng bước một hướng bên bờ áp sát. Trên thuyền nhỏ, trái tim mọi binh sĩ đều treo lên, trên bờ có mai phục binh sĩ Cao Ly hay không?

‘Phành!’ một tiếng, đầu thuyền húc vào trên một cây gỗ mục hư thối ở trong nước, phát ra tiếng vang nặng nề, mười mấy con chim sống ở nước chung quanh phạch phạch bay lên, kinh động hơn một ngàn con thuỷ điểu sống ở cổ thụ, hơn ngàn con thuỷ điểu đều bị dọa bay, vây quanh cổ thụ phát ra một mảng tiếng kêu to.

Binh sĩ trên thuyền nhỏ bị dọa sắc mặt tái nhợt, bọn họ đã gây ra đại họa, nếu trên bờ có quân trú đóng thì sẽ bị kinh động, tim binh sĩ trên mười mấy chiếc thuyền nhỏ đều hầu như ngừng đập. Bọn họ ngừng thở, chờ đợi thời gian qua đi từng chút một.

Qua thời gian khoảng nửa nén hương, phi điểu dần dần an tĩnh lại, trên bờ vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra thật dài. Vương Nhân Thọ thầm mắng một tiếng, hướng mười mấy binh sĩ vừa rồi gây họa hạ lệnh: “Lên bờ đi thăm dò tình huống!”

Mười mấy binh sĩ leo lên bờ, xoay người hướng sâu trong rừng cây chạy đi. Không bao lâu, hai binh sĩ chạy về, nói khẽ với Vương Nhân Thọ: “Tướng quân, trên bờ không có một binh sĩ nào trú đóng!”

Tuy kết quả này ở trong dự kiến của Vương Nhân Thọ, binh sĩ Cao Ly vốn đã không nhiều, không có khả năng lại chia quân đến thủ chỗ hổng nho nhỏ này, nhưng tin tức không có thủ quân vẫn khiến Vương Nhân Thọ cảm thấy mừng rỡ. Hắn lập tức hạ lệnh: “Đi thông báo thuyền phía sau, lục tục lên bờ!”

Chỗ hổng nhỏ nơi Tùy quân lên bờ trên thực tế là một cái vịnh cực kỳ hẹp, ngay cả thuyền cỡ trung cũng không lái vào được, hai bên mọc đầy dây leo mấy trăm năm, cực kỳ âm lãnh, trên đỉnh đầu là một gốc cổ thụ che trời không biết bao nhiêu năm, như một người khổng lồ đứng sừng sững ở bên bờ biển.

Thuyền nhỏ sau khi vào vịnh không thể lui ra, Tùy quân đơn giản đem thuyền dùng xích sắt cố định và đặt lên tấm ván gỗ, hình thành một cây cầu nổi, các binh sĩ lên cầu nổi liền hướng trong vịnh chạy đi, rất nhanh đã lên bờ. Chưa đến canh ba, năm ngàn quân đội lên bờ hết, ở trên một mảnh đất trống xếp hàng nghỉ ngơi, chờ mệnh lệnh một bước tiếp theo.

Lai Hộ Nhi bổ nhiệm cho Vương Nhân Thọ rất rõ ràng, sau khi lên bờ dẫn bản bộ cướp lấy Hồi Long trấn, sáng tạo điều kiện cho đại quân phía sau lên bờ.

Vương Nhân Thọ phân biệt phương hướng, dẫn các binh sĩ nghỉ ngơi một lát, liền hạ lệnh xuất phát, năm ngàn binh sĩ dọc theo đường nhỏ vô thanh vô tức hướng phía Hồi Long trấn hành quân.

Hồi Long trấn cách binh sĩ chỗ Tùy quân lên bờ khoảng mười dặm. Sau khi Thanh Châu quân và Cao Ly ký hiệp nghị đàm phán, Hồi Long trấn liền làm nơi trung chuyển của Thanh Châu ở trên Bột Hải, không chỉ có thuyền quân đội đỗ ở nơi này, thuyền đánh cá và thuyền hàng đều có thể ở nơi này tránh gió tiếp tế tiếp viện.

Tuy Trương Huyễn cũng đồng ý Hồi Long trấn chỉ thuê ba năm, ba năm sau sẽ trả lại cho Cao Ly, nhưng Uyên Thái Tộ lại không cho rằng như vậy, hắn cho rằng thuê ba năm chỉ là một cái cớ, một khi Tùy quân đứng vững gót chân ở Hồi Long trấn, ba năm sau bọn họ cũng sẽ tuyệt không rời đi, cho nên ký hiệp nghị chỉ là kế tạm thích ứng, một khi thời cơ đến, Cao Ly sẽ không chút do dự đoạt lại Hồi Long trấn, không thừa nhận hiệp nghị thuê của hai bên nữa.

Ngay tại mấy tháng trước, Trương Huyễn điều động mấy trăm chiếc chiến thuyền cùng tám ngàn quân đội đóng ở Hồi Long trấn nam hạ sông Hoài, chặn Vũ Văn Hóa Cập bắc thượng, Tùy quân ở Hồi Long trấn không đủ trăm người, quân đội Cao Ly liền bắt lấy cơ hội này cướp lấy Hồi Long trấn, cũng bắt tù binh ba quan viên phụ trách quản lý Hồi Long trấn.

Trước mắt ở Hồi Long trấn Cao Ly đóng quân tầm ba ngàn người, đóng quân ở trên một cánh đồng ngoài Hồi Long trấn, bốn phía xây dựng tường ván, mặt khác ở bờ biển xây dựng ba tòa tháp canh, ngày đêm giám thị mặt biển. Nơi này là chỗ duy nhất nam bộ bán đảo trừ thành Ti Xa có thể đỗ thuyền lớn, tuy binh sĩ Cao Ly ở dưới nước phủ kín cọc ngầm, thật ra không có bất cứ ý nghĩa gì, như hoành dương thuyền thuyền ăn nước sâu như vậy có thể dễ dàng đem cọc ngầm dưới nước quét gãy. Binh sĩ Cao Ly cũng hiểu một điểm này, bọn họ chỉ có thể ở trên bờ bố trí pháo đá để phòng ngự thuyền lớn cập bờ.

Thời gian dần dần đến canh năm, Vương Nhân Thọ dẫn năm ngàn binh sĩ từ phía tây đến gần đại doanh Cao Ly. Vùng này không có đồng ruộng, mấy chục năm không có bóng người, khắp nơi là đại thụ che trời. Tuy Tùy quân thật cẩn thận, nhưng vẫn ở trên đường bắn chết mười mấy con mãnh thú đi ra kiếm ăn, ba binh sĩ bị thương nặng.

Năm ngàn Tùy quân mai phục ở trong rừng cây, Vương Nhân Thọ nhìn chăm chú vào quân doanh Cao Ly ngoài mấy trăm bước, tường ván cao khoảng hai trượng, bên trên không có binh sĩ, nhưng trên hai tháp canh phía nam bắc đều có một lính gác đang đi qua đi lại, cảnh giác nhìn chăm chú vào động tĩnh bên ngoài.

Hai tháp canh cách nhau một trăm năm mươi bước, bọn họ có thể không cần để ý tháp canh phía bắc, nhưng tháp canh phía nam nhất định phải nhổ đi.

Một thám báo dáng người nhỏ gầy chạy vội về, thấp giọng hướng Vương Nhân Thọ bẩm báo: “Trên tường ván không có binh sĩ tuần tra, nhưng phía dưới có một chiến hào, rộng năm thước, trong rãnh có sừng hươu gai nhọn, không có bất cứ phòng ngự nào khác nữa.”

Vương Nhân Thọ nhìn chăm chú vào hai tòa tháp canh, thấp giọng ra lệnh: “Bảo binh sĩ thần nỏ doanh lên!”

Thần nỏ doanh thuộc về thám báo quân, do năm trăm binh sĩ tiễn pháp rất cao minh tạo thành, mỗi lần quân đội xuất chinh, thần nỏ doanh đều sẽ phái người theo quân xuất chiến, chuyên môn chấp hành nhiệm vụ đặc thù, lần này Vương Nhân Thọ cũng dẫn theo hai binh sĩ thần nỏ doanh, hai người cùng sử dụng nỏ độc, trăm phát trăm trúng.

Bình Luận (0)
Comment