Ánh mắt Uyên Thái Tộ lại ném về phía Ất Chi Văn Đức. Uyên Thái Tộ đã hướng Cao Nguyên báo cáo việc này, liền ý nghĩa hắn hy vọng do triều đình đến giải quyết việc này, mà không phải hoàn toàn hao phí tài nguyên của hắn. Uyên Thái Tộ cười khan một tiếng, hỏi: “Ất Chi đại nhân có đề nghị gì không?”
Ất Chi Văn Đức cười nhẹ, “Binh đến tướng chặn, thủy đến thổ yêm, nếu Tùy quân tấn công bán đảo Liêu Đông, phái quân đội đi trợ giúp là được, bất quá ta càng quan tâm Liêu Đông tình huống, hiện tại đã muốn đầu xuân, chúng ta hẳn là có thể tiến binh Liêu Đông.”
Lúc này, Quyền Hoàn mở to mắt hỏi: “Tin tức quan trọng thứ hai của mạc ly chi đại nhân, hẳn là có liên quan với Liêu Đông!”
Uyên Thái Tộ thấy hai người đối với bán đảo Liêu Đông đều hoàn toàn không quan tâm, trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, chỉ đành bất đắc dĩ tạm thời đặt xuống việc bán đảo Liêu Đông, khom người nói với Cao Nguyên: “Khởi bẩm quân thượng, tin tức quan trọng thứ hai vi thần muốn nói chính là Liêu Đông, vi thần nhận được tin tức mới nhất, chỉ sợ Khiết Đan cũng đang có ý đồ với Liêu Đông.”
“Cái gì!”
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, tin tức này tới quá đột ngột, Khiết Đan thế mà lại có ý đồ với Liêu Đông, vậy chẳng phải là xung đột với kế hoạch của bọn họ sao?
Cao Nguyên rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Mạc ly chi nói ‘Chỉ sợ’, chẳng lẽ tin tức này còn chưa xác định sao?”
“Hồi bẩm quân thượng, bởi vì Khiết Đan còn chưa xuất binh, cho nên không thể nói nhất định xảy ra, nhưng vi thần là từ nội bộ Khiết Đan nhận được tình báo, ta nghĩ hẳn là thật, vi thần ít nhất có chín phần mười nắm chắc cho rằng chuyện này sẽ xảy ra.”
Cao Duyên Thọ và Cao Huệ đồng thời hướng Ất Chi Văn Đức nhìn lại. Ất Chi Văn Đức là chủ tướng tây chinh Liêu Đông lần này, hắn lập tức quyết đoán nói: “Quân thượng, chúng ta không thể kéo dài nữa, phải lập tức xuất binh Liêu Đông, Liêu Đông quan hệ đến đại cục chúng ta thẳng tiến Trung Nguyên, chúng ta tuyệt không thể để cho Khiết Đan vượt lên phía trước.”
Cao Nguyên lại không vội, hắn hiểu Uyên Thái Tộ, Uyên Thái Tộ đã đến báo cáo việc này, hắn tất nhiên đã có kế hoạch. Cao Nguyên khoát tay, ra hiệu Ất Chi Văn Đức không cần kích động, hắn nhìn chăm chú vào Uyên Thái Tộ hỏi: “Mạc li chi hẳn có phương án rồi chứ!”
Uyên Thái Tộ không chút hoang mang nói: “Liêu Đông rất quan trọng đối với chúng ta, nhưng đối với Trương Huyễn cũng rất quan trọng. Ta nghe nói hắn đã bỏ Yến thành, đem binh lực tập trung ở Liễu thành, lại phái Công bộ thị lang Lý Xuân ở Liễu thành xây dựng công sự phòng ngự, cho nên mấu chốt đoạt Liêu Đông là ở Liễu thành. Chúng ta cho dù đoạt được Liễu thành, cũng tất nhiên sẽ tử thương thảm trọng, nếu Khiết Đan muốn thay chúng ta đánh trận thứ nhất, vi thần cảm thấy điều này chưa chắc là chuyện xấu.”
Mọi người nhất thời hiểu ý tứ Uyên Thái Tộ, để Khiết Đan thay họ suy yếu phòng ngự của Liễu thành, sau đó bọn họ đến nhặt tiện nghi. Ất Chi Văn Đức cực kỳ bất mãn hừ một tiếng nói: “Nếu Khiết Đan dẹp xong Liễu thành thì làm sao?”
Uyên Thái Tộ thản nhiên nói: “Ta nghĩ Trương Huyễn sẽ không ngồi nhìn Liễu thành thất thủ, hắn nhất định sẽ để Tùy quân tiến công bán đảo Liêu Đông đến viện trợ Liễu thành, có lẽ đây là cơ hội duy nhất chúng ta có thể giữ được bán đảo Liêu Đông.”
Cao Duyên Thọ lập tức phản ứng lại, “Mạc ly chi đại nhân là nói vây Nguỵ cứu Triệu?”
“Đúng vậy! Nhưng chúng ta cũng không thể bó tay đứng nhìn, một khi Tùy quân bán đảo Liêu Đông trợ giúp Liễu thành, cũng sẽ là lúc chúng ta xuất binh Liêu Đông.”
~~~~
Mọi người thảo luận mãi đến khuya mới đều tự giải tán, trong đại điện chỉ còn lại có Quyền Hoàn và Anh Dương vương Cao Nguyên hai người. Quyền Hoàn quan trọng, là vì phạm vi thế lực của hắn là trọng địa thuế phú của Cao Ly, Quyền Hoàn đồng thời đảm nhiệm đại đối lô, cũng chính là tể tướng của Cao Ly, nắm giữ quyền sở hữu tài sản Cao Ly.
Quyền Hoàn đồng thời cũng là tâm phúc của Cao Nguyên. Uyên Thái Tộ đã khống chế đại bộ phận quân quyền của Cao Ly, bao gồm ba vạn quân đội phòng ngự kinh thành, khiến Cao Nguyên rất kiêng kị đối với hắn, mà Quyền Hoàn biết rõ thánh ý kẹp chặt cung cấp quân lương cho Uyên Thái Tộ, khiến Uyên Thái Tộ nhường ra ba phần thủ quân kinh thành, do Cao Duyên Thọ và Cao Huệ Chân nắm giữ, một điểm này khiến Cao Nguyên rất cảm kích Quyền Hoàn.
“Quân thượng cảm thấy Uyên Thái Tộ đêm nay rốt cuộc là có ý tứ gì?” Quyền Hoàn khó hiểu hỏi Cao Nguyên.
Cao Nguyên cười lạnh một tiếng, “Ngươi không cảm thấy Khiết Đan xuất binh rất kỳ quái sao?”
Quyền Hoàn như có chút hiểu ra, “Ý tứ quân thượng là nói, thật ra là Uyên Thái Tộ bảo Khiết Đan xuất binh Liêu Đông?”
“Chuyện này là rõ ràng. Dựa theo kế hoạch, Ất Chi đại nhân mấy ngày nay sẽ xuất binh Liêu Đông, ngay tại lúc mấu chốt này, đột nhiên toát ra chuyện Khiết Đan nhúng tay Liêu Đông, rất rõ ràng là Uyên Thái Tộ âm thầm sai khiến. Hắn là muốn ngăn cản Ất Chi đại nhân xuất binh Liêu Đông, sau đó do hắn dẫn quân xâm nhập Liêu Đông, người này là muốn đem Liêu Đông biến thành của riêng.”
Quyền Hoàn nghĩ nghĩ nói: “Nhưng Khiết Đan cũng không phải dạng vừa đâu. Bọn hắn thuận thế mà làm, một khi chiếm lĩnh Liễu thành, ta nghĩ Khiết Đan tuyệt đối sẽ không đem Liêu Đông nhường ra, chỉ sợ khi đó Uyên Thái Tộ là tiền mất tật mang.”
Cao Nguyên lạnh lùng nói: “Hắn hiện tại không phải là đang mua bán lỗ vốn sao? Hắn một lòng muốn bán đảo Liêu Đông, ta liền cho hắn, hiện tại Trương Huyễn xuất binh bán đảo Liêu Đông, ta lại muốn xem hắn xử lý như thế nào!”
***
Trong xe ngựa, Uyên Thái Tộ mệt mỏi ấn huyệt Thái Dương. Nguy cơ bán đảo Liêu Đông khiến hắn hiện tại quả thật có chút sứt đầu mẻ trán, Ninh Hàn Nghĩa ở trong thư nói, ba ngàn quân đội Hồi Long trấn đã bị tiêu diệt, trước mắt chỉ có năm ngàn người thủ thành Ti Xa, bán đảo Liêu Đông đã thất thủ toàn diện, khẩn cầu hắn phái binh cứu viện.
Đây đã là lần thứ hai. Lần đầu tiên Trương Huyễn đã ở bán đảo Liêu Đông tiêu diệt một vạn quân đội của hắn, một lần này lại muốn đem tám ngàn quân của hắn ăn hết, bán đảo Liêu Đông tựa như một cái lốc xoáy, không ngừng cắn nuốt tài nguyên của hắn, nhưng hắn lại không thể lợi dụng, không có thuế phú, không có nhân khẩu, cầm bán đảo này làm phạm vi thế lực lại có ý nghĩa gì?
Vài năm trước, sau khi Tùy triều chấm dứt lần đông chinh thứ ba từ Cao Ly rút quân, hắn và Cao Nguyên đã đạt thành một hiệp nghị, do hắn phụ trách thu phục bán đảo Liêu Đông, Cao Nguyên đồng ý đem bán đảo Liêu Đông làm lãnh địa của hắn, đồng thời, Uyên Thái Tộ cũng đáp ứng tương lai sau khi Cao Ly công chiếm Liêu Đông, hắn bỏ qua tất cả ích lợi ở Liêu Đông, lúc ấy hắn cho rằng Liêu Đông mong muốn mà không thể được, hắn liền từ bỏ Liêu Đông, mà lựa chọn bán đảo Liêu Đông cái lợi ích có thể lập tức thực hiện này.