Các binh sĩ ùn ùn hướng trong quân doanh chạy đi. Trong lòng Ninh Hàn Nghĩa rét run từng đợt, hắn đem Tùy quân xây dựng tường đá cùng nguồn nước giảm bớt liên hệ lại, liền mơ hồ đoán được đáp án.
“Gần đây nguồn nước bên này có xảy ra việc gì khác thường hay không?” Hắn lại hỏi hai binh sĩ giữ nguồn nước.
Hai người nhìn nhau, trong đó một người nơm nớp lo sợ nói: “Hồi bẩm tướng quân, nguồn nước bên này không có việc gì dị thường, nhưng luôn nghe được phía dưới truyền đến tiếng đinh đinh đang đang, không biết duyên cớ gì.”
Ninh Hàn Nghĩa bỗng há hốc mồm, hắn biết nước suối là từ sâu trong thân núi chảy đến, nguồn gốc không rõ, Tùy quân nhất định là đã đục xuyên vách đá, đem nguồn nước trong thân núi dẫn đi rồi.
Lúc này, các binh sĩ vác mấy chục hũ sứ chạy tới, binh sĩ cầm đầu ngồi xổm xuống hứng nước, gáo nước vừa vươn vào trong nước, đúng lúc này, mắt suối bỗng phát ra một trận tiếng hút nước, chỉ nháy mắt, nước suối vốn tràn đầy trong cối nước biến mất toàn bộ, không sót lại giọt nào.
Binh sĩ chậm rãi đứng lên, khiếp đảm hướng phía Ninh Hàn Nghĩa nhìn lại, giống như mình đã phạm tội lớn ngập trời, lại phát hiện tướng quân và mọi người chung quanh đều đã cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
***
Chu Mãnh không làm Lai Hộ Nhi thất vọng, chỉ dùng hai ngày thời gian, người hắn phái ra đã đục thông vách đá, tìm được mạch nước ngầm nguồn nước, đem toàn bộ dòng suối núi này dẫn tới ngoại thành, nước suối ào ào từ trên vách đá chảy ra, chảy mãi ra khỏi hang, dọc theo vách đá bên ngoài chảy xuôi xuống núi, hình thành một dòng suối núi mới.
Lai Hộ Nhi vui mừng quá đỗi, trọng thưởng hai mươi tư gã thợ đá đục hang, đồng thời lệnh tám ngàn binh sĩ lên núi, chuẩn bị chặn lại binh sĩ Cao Ly phá vây.
Nước của suối núi bị dẫn đi đối với năm ngàn binh sĩ Cao Ly trên núi mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích trí mạng. Lương thực tuy rất nhiều, nhưng không còn nước, bọn họ dù ba ngày cũng không kiên trì được, buổi chiều ngày thứ ba, binh sĩ thủ tường đá nhận được một phong thư trên núi bắn tới, quân đội Cao Ly dùng hai ngày thời gian cũng không thể nào tìm được nguồn nước mới, đồng thời cũng hao hết một giọt nước cuối cùng, toàn quân lâm vào tuyệt cảnh, bọn họ bị ép hướng Tùy quân đầu hàng.
Ở dưới Lai Hộ Nhi yêu cầu, năm ngàn binh sĩ Cao Ly chia làm mười đội thay phiên đầu hàng, mỗi binh sĩ đều để trần thân trên, chỉ mặc một cái quần đùi, trên tay không có bất cứ binh khí nào, giơ tay đi xuống đầu hàng.
Lai Hộ Nhi nhìn từng đội binh sĩ Cao Ly trần truồng xuống núi đầu hàng, không khỏi vuốt râu đắc ý cười lên. Lão nhớ tới lời Trương Huyễn ở trước khi lão xuất chinh nói, ‘Công nếu có thể không đánh mà thắng lấy được bán đảo Liêu Đông, ta tất phong công làm thượng tướng quân.’
Lúc này thành Ti Xa bị hạ, cũng ý nghĩa bán đảo Liêu Đông đã rơi vào trong tay Tùy quân.
~~~~
Bình Nhưỡng thành, một chiếc xe ngựa kim bích huy hoàng ở dưới mấy chục kỵ binh hộ vệ chạy vào hoàng cung, dừng lại ở trước một tòa đại điện, có thị vệ tiến lên mở cửa xe, đỡ mạc ly chi Uyên Thái Tộ từ trong xe ngựa xuống. Uyên Thái Tộ khoác một cái áo khoác màu đen, làn da tái nhợt, trong một đôi mắt dài nhỏ lóe ra ánh sáng lạnh khiếp người.
Trong tay hắn cầm quyền trượng, ở dưới vài tên thị vệ dẫn dắt bước nhanh vào trong đại điện.
Đấu tranh quyền lực nội bộ Cao Ly luôn luôn duy trì, Uyên Thái Tộ, Quyền Hoàn, Ất Chi Văn Đức ba trọng thần thực quyền quan hệ lúc hợp lúc chia, không ngừng ở trong nước Cao Ly quấy lên sóng gió, nhưng bởi vì Uyên Thái Tộ được Bách Tể và Khiết Đan ủng hộ, khiến hắn chiếm thượng phong ở trong đấu tranh quyền lực.
Nhưng, tuy nội bộ Cao Ly đấu đá quyền lực, nhưng ở trên thái độ đối với Tùy triều lại lấy được nhất trí kinh người, ba người đều cho rằng đại loạn cuối đời Tùy là cơ hội bọn họ đoạt lấy Liêu Đông, nếu bọn họ có thể đem quân đội bố trí đến tuyến Bắc Bình quận Lâm Du quan, như vậy bọn họ sẽ có vốn để tranh đoạt Trung Nguyên.
Mà lúc này, minh hữu truyền thống Cao Liệt binh bại đến đầu nhập, khiến bọn họ tìm được một cái cớ tuyệt hảo tiến quân Trung Nguyên, ủng hộ Bắc Tề phục quốc.
“Mạc ly chi đại nhân đến!”
Theo thị vệ hô to một tiếng, Uyên Thái Tộ bước nhanh vào đại điện. Mấy đại thần ngồi ở trong điện ùn ùn đứng dậy, trừ Ất Chi Văn Đức và Quyền Hoàn, còn có hai tướng lĩnh hoàng tộc trẻ tuổi, Cao Duyên Thọ và Cao Huệ Chân. Hai người bọn họ là kết quả thỏa hiệp của Uyên Thái Tộ cùng Cao Nguyên, đem quân đội thủ vệ kinh thành chia ra một nửa cho hoàng tộc thống soái.
Anh Dương vương Cao Nguyên ngồi cao cao ở vương vị, khuôn mặt hắn vẫn mập mạp như trước kia, mắt tựa như không mở ra được, chỉ lộ ra một khe hở hẹp, thân thể mập mạp khiến hắn khó có thể đứng dậy.
“Mạc ly chi đại nhân hành tẩu như gió, tựa như mang đến tin tức quan trọng?” Thanh âm trầm thấp của Cao Nguyên quanh quẩn ở trong đại điện.
Uyên Thái Tộ tiến lên khom người thi lễ, “Hồi bẩm quốc vương bệ hạ, vi thần quả thật mang đến hai tin tức quan trọng, ngay tại nửa canh giờ trước, vi thần nhận được thư chim ưng thành Ti Xa đưa tới, Tùy quân bắt đầu tiến công quy mô thành Ti Xa.”
Tin tức này khiến trong đại điện liên tục ồ lên, Cao Duyên Thọ cao giọng hỏi: “Xin hỏi mạc ly chi đại nhân, Tùy quân từ đâu đến?”
Uyên Thái Tộ cười lạnh ‘Xùy!’ một tiếng, “Xem ra Cao tướng quân mới từ núi sâu săn thú trở về, thế mà không biết hiện tại Tùy quân chính là biệt xưng của quân đội Trương Huyễn!”
Cao Duyên Thọ bộ dạng cao lớn anh tuấn, là mỹ nam tử có tiếng của Cao Ly, hơn nữa dũng mãnh thiện chiến, cùng Uyên Cái Tô Văn con Uyên Thái Tộ cùng xưng là một thế hệ anh kiệt trẻ tuổi của Cao Ly. Hắn cũng ý thức được mình nói sai, mặt đỏ lên, vội vàng biện hộ: “Ta đương nhiên biết là quân đội của Trương Huyễn, ta chỉ là muốn hỏi có bao nhiêu quân đội tiến công thành Ti Xa?”
“Có bao nhiêu quân ta cũng không biết, nhưng Ninh Hàn Nghĩa đã phát thư chim ưng tới, nói lên không phải đơn giản thăm dò, mà hẳn là tiến công quy mô, binh lực ít nhất ở trên hai vạn.”
“Xin hỏi mạc ly chi đại nhân, chúng ta nên ứng đối như thế nào?” Một gã tướng lĩnh trẻ tuổi khác là Cao Huệ Chân hỏi.
Uyên Thái Tộ liếc Quyền Hoàn một cái, chỉ thấy hắn từ từ nhắm mắt ở vào một loại trạng thái nhập định, giống như tất cả xảy ra đều không quan hệ với hắn, Uyên Thái Tộ không khỏi thầm mắng một tiếng, ‘Đồ khốn!’
Uyên Thái Tộ đương nhiên biết nguyên nhân Quyền Hoàn thái độ lạnh lùng, bởi vì bán đảo Liêu Đông là đất phong của Uyên Thái Tộ hắn, binh sĩ bên trên đều là quân đội của hắn, mà phạm vi thế lực của Quyền Hoàn ở phía đông, cho nên Quyền Hoàn chưa bao giờ hỏi đến việc bán đảo Liêu Đông, tỏ rõ thái độ không đếm xỉa đến của hắn.
Nhưng Quyền Hoàn không đếm xỉa đến có điều kiện tiên quyết, chính là không thể tổn hại lợi ích của hắn, một khi hành vi của Uyên Thái Tộ tổn hại lợi ích của Quyền Hoàn hắn, vậy hắn cũng sẽ không thuận theo không buông tha.