Mười mấy binh sĩ xông lên trước đem Tô Chi đè ngã, Tô Chi hô to: “Vô tội!”
“Vô tội?”
Đại Hạ Đốt La lạnh lùng nói: “Ngươi một lần trước công thành, còn có thể hai lần công lên đầu tường, một lần này lại ngay cả thành đống cũng chưa chạm tới, ngươi cho rằng ta là người mù, không nhìn thấy sao?”
“Đó là bởi vì Tùy quân đã tìm được biện pháp đối phó thang công thành, quân đội của ty chức tử thương gần nửa, chẳng lẽ ta vẫn là đang cố ý buông lỏng sao?”
Mọi người đều thay Tô Chi cầu tình. Trưởng tử Đại Hạ Ma Hội của Đại Hạ Đốt La tiến lên nói khẽ với phụ thân: “Giết hắn sẽ ảnh hưởng quan hệ của chúng ta cùng người Hề, phụ thân cần thận trọng.”
Đại Hạ Đốt La đương nhiên biết Tô Chi là tù trưởng người Hề, không thể giết, hắn chỉ là cố ý làm ra vẻ, đem trách nhiệm binh bại đẩy cho Tô Chi mà thôi. Hắn hừ nặng một tiếng, “Thôi được, xem ở trên phần các tướng cầu tình cho ngươi, ta không xử phạt ngươi trước, chờ quay về gom lại tính sổ với ngươi.”
Hắn vung tay lên, “Thu binh về doanh!”
Mấy vạn quân Khiết Đan thu trống cuốn cờ, ùn ùn xếp hàng quay về đại doanh. Trên đầu tường, Lý Xuân đi lên trước, cười nói với Dương Thiện Hội: “Vũ khí công thành của bọn chúng hầu như hao hết, nếu còn muốn công thành, chỉ có thể chặt cây làm thang đơn giản. Ta cũng không muốn xem nhẹ thợ Khiết Đan, nhưng mấy ngày qua bọn hắn công thành sử dụng toàn bộ là vũ khí công thành do tiền Đại Tùy để lại Liêu Đông, bởi vậy có thể thấy trình độ chế tạo của bọn hắn cũng sẽ không quá tốt, một cái thang công thành ít nhất cần chế tác một tháng thời gian, nếu gấp gáp hoàn thành, rất khó đem thang gỗ ghép vững, loại thang này một đòn là sập.”
Dương Thiện Hội gật gật đầu nói: “Thật ra ta đã không lo lắng vấn đề vũ khí công thành, từ chiến đấu hôm nay nhìn ra được, bọn hắn rõ ràng không còn ý chí chiến đấu cùng sĩ khí của lúc trước, bản thân người Khiết Đan cũng không giỏi công thành, mà là giỏi kỵ binh tác chiến, ta nhắm chừng bọn hắn đã không kiên trì nổi nữa.”
Dừng một chút, Dương Thiện Hội thấp thỏm lo âu nói: “Thật ra ta càng lo lắng người Cao Ly hơn. Khiết Đan làm suy yếu phòng ngự của chúng ta rất nhiều, nếu sau đó đại quân Cao Ly lại đến, chúng ta làm sao ngăn được?”
Lý Xuân mỉm cười, “Ta nghĩ vấn đề này Tề vương điện hạ đã cân nhắc đến, Dương thái thú thật ra không cần lo nhiều!”
***
Liên tục công thành thất bại khiến bảy vạn binh sĩ Khiết Đan tổn thất thảm trọng, cục diện bất lợi ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí của quân đội Khiết Đan, hưng phấn do lúc ban đầu đánh cướp Liêu Đông phát tài đã không còn sót lại chút gì, binh sĩ bắt đầu nhớ người nhà, cảm xúc chán ghét chiến tranh tăng vọt.
Khiết Đan và Đột Quyết giống như toàn dân đều là binh lính, chỉ có lượng cực ít quân nhân chuyên nghiệp, tuy loại phương thức toàn dân đều là binh lính này có thể giải quyết vấn đề dân cư ít dẫn tới binh lực không đủ, nhưng điểm yếu cũng rõ ràng tương tự, bản thân binh sĩ đều là dân chăn nuôi, sĩ khí rất không ổn định, nếu một đường thắng lợi có thể sĩ khí dâng cao, nhưng một khi gặp phải suy sụp, sĩ khí sẽ nhanh chóng hạ thấp.
Cho nên chiến thuật kỵ binh thảo nguyên chú ý một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm xung phong hãm trận, nếu xung phong bất lợi thì lập tức lợi dụng ưu thế cơ động cao độ nhanh chóng rút lui, tránh sĩ khí hạ thấp mà dẫn tới binh bại.
Nhưng Khiết Đan lại phạm phải tối kỵ của quân đội thảo nguyên, chúng nó từ bỏ ưu thế kỵ binh, mà sử dụng chiến thuật công thành mình không sở trường, cộng thêm thất bại quá nhiều, thương vong thảm trọng, trong quân doanh tiếng oán than dậy đất, đều mắng Đại Hạ Đốt La quyết định ngu xuẩn.
Tôn Ngao Tào và mấy binh sĩ tới trong đại doanh người Hề, chỉ thấy binh sĩ người Hề đang ở thu thập vật phẩm, tựa như chuẩn bị rút lui. Tôn Ngao Tào tới chủ trướng, vừa lúc gặp tù trưởng người Hề Tô Chi ở trước mặt. Tôn Ngao Tào cười nói: “Tù trưởng là rời đi sao?”
Tô Chi cảnh giác nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta dẫn hai vạn chiến sĩ người Hề hợp tác tác chiến, hiện tại chỉ còn lại có sáu ngàn, Tôn tướng quân cảm thấy ta còn cần thiết nán lại tiếp sao?”
Tôn Ngao Tào cười cười, “Tù trưởng muốn đi, ta không kỳ quái chút nào, tù trưởng không đi ta mới cảm thấy khó có thể lý giải.”
Tô Chi nghe hắn không phải tới ngăn mình, sắc mặt lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều, khoát tay nói: “Vào lều ngồi một chút đi!”
Hai người vào đại trướng ngồi xuống, Tô Chi rót cho hắn một bát trà sữa, thở dài nói: “Lần này xuất chinh Liêu Đông, ta nghe nói là Uyên Thái Tộ mời Khiết Đan cùng đánh Tùy triều, nhưng lúc đến tấn công tòa thành kiên cố lại không nhìn thấy bóng dáng người Cao Ly, ta cảm giác khả hãn là trúng kế của Uyên Thái Tộ, chúng ta bán mạng thay Cao Ly, làm áo cưới không công.”
“Tù trưởng thực sự nghĩ như thế sao?”
Tô Chi gật gật đầu, “Ta cảm thấy rất rõ ràng, chúng ta tổn binh hao tướng đem phòng ngự của Liễu thành làm suy yếu rất nhiều, ta chờ chúng ta rút lui, người Cao Ly liền có thể dễ dàng chiếm lĩnh Liêu Đông, đây không phải làm áo cưới cho bọn hắn sao?”
Tôn Ngao Tào uống một ngụm trà sữa, không chút hoang mang nói: “Đây quả thật là kế của người Cao Ly, nhưng ta tin tưởng khả hãn đã sớm nhìn thấu dụng ý của Uyên Thái Tộ.”
“Tôn tướng quân là nói, khả hãn muốn tương kế tựu kế, nhân cơ hội độc chiếm Liêu Đông sao?”
Tôn Ngao Tào vẫn lắc lắc đầu, “Tù trưởng chỉ nói đúng một nửa, ta cảm thấy khả hãn là mượn lần chiến tranh này để suy yếu đối thủ của hắn.”
Tô Chi biến sắc, “Chỉ giáo cho?”
“Bảy vạn đại quân, hai vạn người bộ lạc trực thuộc khả hãn, An Lỗ bộ một vạn năm ngàn người, bộ lạc của ta cũng là một vạn năm ngàn người, Hề bộ lạc hai vạn người, cộng thêm Cao Khai Đạo năm ngàn người, hiện tại Hề bộ tổn thất bảy phần, ta và An Lỗ đều tổn thất gần nửa, chỉ có quân đội khả hãn chưa có nửa điểm tổn thất, đương nhiên, con hắn đã chết, nhưng đó chỉ là ngoài ý muốn, mặc kệ nói như thế nào, mùa thu năm nay đã không có ai có thể đối kháng hắn nữa.”
Tô Chi yên lặng không nói gì. Hắn hiểu ý tứ Tôn Ngao Tào, Khiết Đan mỗi ba năm chọn khả hãn một lần mùa thu, năm nay lại sắp lựa chọn. Các bộ lạc Khiết Đan lấy thực lực làm vương, trong tám bộ lạc Khiết Đan, Đại Hạ bộ thực lực mạnh nhất, dân cư chiếm bảy phần của Khiết Đan, cho nên Khiết Đan khả hãn luôn luôn sinh ra ở trong Đại Hạ bộ.
Nhưng trong Đại Hạ bộ cũng đỉnh núi như rừng, Đại Hạ Đốt La là một mũi mạnh nhất, tiếp theo là Tôn Ngao Tào và An Lỗ, mùa thu năm nay tranh chức khả hãn chỉ triển khai giữa ba người bọn họ, hiện tại Tôn Ngao Tào và An Lỗ đều tổn thất thảm trọng, mà quân đội của Đại Hạ Đốt La lại không tổn hao gì.
Tô Chi cười khổ lắc đầu, “Nếu thật là như vậy, tâm kế khả hãn cũng quá sâu rồi.”
“Tâm kế của hắn luôn luôn rất sâu, nếu không hắn sao có thể thu binh ở lúc ta và An Lỗ sắp phá thành?”