Đại Tùy, năm Hưng Ninh thứ hai, ngày mười lăm tháng ba năm Vũ Đức đầu tiên của Đường triều, năm vạn đại quân Cao Ly phân biệt từ Liêu Đông thành và Tân thành xuất binh vượt sông Liêu, Ất Chi Văn Đức và Uyên Cái Tô Văn đều để lại một vạn quân thủ thành, bọn họ lập tức chia quân hai đường, Ất Chi Văn Đức dẫn hai vạn quân tiến quân Yến thành, Uyên Cái Tô Văn thì dẫn ba vạn quân hướng Liễu thành tiến quân, chiến dịch Liêu Đông rốt cuộc bùng nổ, mà mười hai vạn đại quân Trương Huyễn chuẩn bị phản công Cao Ly đã sớm kê gối chờ đợi.
Một vạn quân ở dưới Hổ Bí Lang tướng Đỗ Vân Tư dẫn dắt đến Liễu thành, thái thú Dương Thiện Hội tự mình dẫn mọi người ra khỏi thành nghênh đón, ở cửa thành Đỗ Vân Tư ôm quyền cười nói: “Đại soái hy vọng Liễu thành không chỉ có thể bám trụ đại quân người Khiết Đan, đồng thời cũng có thể bám trụ đại quân Cao Ly, ta nguyện nghe theo Dương thái thú điều khiển, mọi người đồng lòng hợp sức, bảo vệ Liễu thành.”
Một vạn viện quân đến khiến Dương Thiện Hội hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, thành trì Liễu thành tổn thương không lớn, mấu chốt là binh lực thủ thành tổn thất thảm trọng, khiến bọn họ không có sức ứng đối người Cao Ly tiến công quy mô nữa, mà một vạn quân đầy đủ sức lực bổ sung khiến lực lượng thủ thành một lần nữa được khôi phục.
Dương Thiện Hội vội nói: “Xin tướng sĩ vào thành nghỉ ngơi trước, ta lại nói cho tướng quân tình huống thủ thành.”
Một vạn đại quân cuồn cuộn vào trong thành, nhưng một vạn quân đội cũng chưa nghỉ ngơi, bọn họ sau khi tiến vào quân doanh liền toàn lực ứng phó đầu nhập vào trong sự tích cực chuẩn bị chiến đấu.
Lúc này, trong Liễu thành tuyệt không vắng vẻ, Lý Xuân mang theo thợ cùng dân phu đang toàn lực ứng phó sửa chữa các loại vũ khí cùng phương tiện phòng ngự, mấy vạn cây gỗ người Khiết Đan chưa mang đi đã thành chiến lợi phẩm của Liễu thành, bọn họ dùng những cây gỗ này một lần nữa chế tác máy bắn đá và khiên lớn.
Mặt khác, Tùy quân thông qua thủ thành tích lũy lượng lớn kinh nghiệm, bọn họ biết loại thi thố phòng ngự nào có hiệu quả hơn đối với trở ngại quân địch tiến công, toàn bộ tướng sĩ đều nhất trí tán thành sử dụng chông và hố bẫy chân có độc, hai loại ám khí âm độc này tựa như muỗi độc mùa hè làm người ta không chịu nổi quấy nhiễu.
Lý Xuân và mười mấy người thợ vì thế phát minh một loại máy bắn đá kiểu cửa mở, nó có thể một lần đem hơn ngàn cái chông độc thật nhỏ ném ra, phạm vi rải rất rộng, ở lúc tiến công ném ra, càng khiến kẻ địch khó lòng phòng bị.
Mặt khác, dùng cỏ khô trói thiêu hủy chùy công thành để lại ấn tượng khắc sâu cho mọi người, bọn họ đều ý thức được đốt thang leo cùng với thang công thành sẽ hữu hiệu tương tự, vì thế Dương Thiện Hội chuyên môn lệnh mấy ngàn dân phu phụ trách chuẩn bị loại bó cỏ khô này, không chỉ có cỏ khô, bụi cây cành khô thật nhỏ cũng dễ cháy tương tự, ở ngoài Liễu thành đầy khắp núi đồi đều là lùm cây chết héo, bên trong lại trộn lẫn lưu huỳnh, dầu hỏa các chất dẫn cháy, khiến thiêu đốt càng thêm mãnh liệt.
Trên tường thành, Dương Thiện Hội đi cùng Đỗ Vân Tư tham quan phòng ngự trên thành, chỉ thấy từng đội binh sĩ đang phối hợp huấn luyện cách phá thang công thành, hai mươi người làm một tổ, các binh sĩ tay cầm rìu, xiên, móc, một lần lại một lần thuần thục phối hợp huấn luyện, ở giữa còn thỉnh thoảng có người ngã xuống, đây là bắt chước bị tên bắn ngã, lúc này nhất định phải có người đến thay thế bổ sung binh sĩ trúng tên.
Đỗ Vân Tư nhìn xem rất say sưa, lúc này hắn phát hiện một hiện tượng kỳ quái, tựa như binh sĩ Tùy quân mặc giáp trụ khác biệt, một loại là giáp da, một loại khác là minh quang khải giáp, nhưng mũ giáp binh khí toàn bộ giống nhau. Hắn chỉ vào hai loại binh sĩ hỏi: “Xin hỏi Đoạn tướng quân, vì sao hai đội binh sĩ mặc giáp trụ khác nhau?”
Bên cạnh, Đoạn Tiên Đạt đi cùng hắn tham quan cười giải thích: “Giáp da là binh sĩ dân đoàn, minh quang khải giáp là Tùy quân chính thức, hai bên quả thật không giống nhau.”
Đỗ Vân Tư rất kinh ngạc, các binh sĩ dân đoàn này ai cũng sĩ khí dâng cao, động tác dũng mãnh, hoàn toàn không giống binh sĩ dân đoàn bình thường sợ hãi rụt rè, hoặc là uể oải, hoàn toàn là khí thế binh sĩ chính thức, đây lại là huấn luyện ra như thế nào?
Lô Xích Phong bên kia phụ trách chỉ huy dân đoàn giống như hiểu suy nghĩ của Đỗ Vân Tư, thản nhiên nói: “Các binh sĩ dân đoàn này là ở trong chiến đấu tanh máu với Khiết Đan quân đội huấn luyện ra, nhát gan yếu đuối đều đã chết trận, trái lại, tác chiến dũng mãnh lại còn sống, nếu không phải minh quang khải giáp không đủ, ta khẳng định để binh sĩ dân đoàn đều trang bị, sau khi trận đại chiến này kết thúc, các binh sĩ dân đoàn này đều có thể chuyển thành binh sĩ chính thức.”
“Thì ra là thế!”
Đỗ Vân Tư gật gật đầu, quay đầu nói với Dương Thiện Hội: “Ta lúc gần đi đại soái nói với ta, lần này bảo vệ Liễu thành, dân chúng cũng trả giá thảm trọng, ngài đưa ra ý tưởng đối xử bình đẳng, cũng chính là binh sĩ dân đoàn chết trận dựa theo binh sĩ chính thức trợ cấp, binh sĩ dân đoàn lập công cũng cần dựa theo binh sĩ chính thức khao thưởng, bao gồm thưởng ruộng quân đội. Tin tưởng đại soái ở trong thư đã từng nói cho thái thú.”
“Đỗ tướng quân không cần lo, ta đã dựa theo ý tứ Tề vương điện hạ viết quân báo, hoàn toàn nhất trí theo như lời Đỗ tướng quân.”
Dương Thiện Hội một mực không nói gì. Hắn có tâm sự, Tề vương chỉ phái một vạn quân đến Liễu thành, hắn rất lo sẽ không có quân đội khác, phòng vệ toàn bộ Liêu Đông đều cần bọn họ đến gánh vác.
“Đỗ tướng quân, chẳng lẽ Tề vương điện hạ chỉ tính an bài một vạn quân đội ở Liêu Đông sao?” Do dự một lát, Dương Thiện Hội vẫn trực tiếp hỏi ra điều mình lo lắng.
Đây thật ra cũng là điều Đoạn Tiên Đạt và Lô Xích Phong lo lắng, hai người bọn họ cùng nhau hướng Đỗ Vân Tư nhìn tới. Đỗ Vân Tư nhìn ra ba người họ lo lắng, liền khẽ cười nói: “Đại soái cân nhắc phi thường chu toàn, ngài biết Liễu thành và Khiết Đan đại chiến đã suy yếu rất nhiều, cho nên sẽ không để Liễu thành lại thừa nhận công kích giống Khiết Đan. Ta không dối ba vị, lần này đến Liêu Đông tổng cộng có bốn vạn quân, trừ ta đến viện trợ Liễu thành, còn có ba vạn kỵ binh của Bùi tướng quân. Hắn và chúng ta nhiệm vụ giống nhau, đem quân đội Cao Ly tây chinh kéo chết ở trên đất Liêu Đông.”
Ba người nhất thời vui mừng quá đỗi, ba vạn kỵ binh của Bùi Hành Quảng thế mà ở Liêu Đông, như vậy Liễu thành sẽ bình yên vô sự rồi.
~~~~
Sáng sớm, một đội ngũ hơn trăm kỵ binh Tùy quân tạo thành đang dọc theo sông Bạch Lang hướng đông đi vội. Chi kỵ binh này trang bị rất hoàn mỹ, mỗi kỵ binh trang bị đoản kích bằng thép cùng cung khảm sừng, nón huyết ưng, minh quang khải, hoành đao, khiên tròn, kèn sừng hươu, phi hồ trảo, dây thừng gân bò đầy đủ mọi thứ, bao gồm chiến mã khoẻ mạnh và thảm lông dê dày, túi lương khô cùng với bình nước đầy đủ.