Đối với người quen thuộc trang bị Tùy quân, liếc một cái là có thể nhận ra đây là thám báo kỵ binh, khác biệt lớn nhất của bọn họ cùng kỵ binh chính quy là ở binh khí chính, đương nhiên kèn sừng hươu, phi hồ trảo và dây thừng gân bò cũng là trang bị đặc thù, nhưng những vật nhỏ đó không hiện rõ, mà làm người ta liếc một cái nhìn ra khác biệt chính là binh khí khác nhau.
Kỵ binh chính quy sử dụng chiến sóc, dài một trượng ba thước, mà đoản kích thép dài chỉ có năm thước, nặng hai mươi cân, có thể trực tiếp treo ở trên yên ngựa, phi thường dễ mang theo, cũng cực kỳ bền, nó dần dần thay thế đoản mâu trở thành binh khí chủ chiến của thám báo kỵ binh.
Chi thám báo kỵ binh này lệ thuộc doanh thứ hai của thám báo quân, do lang tướng doanh thứ hai Tôn Anh tự mình dẫn dắt. Tôn Anh là cháu họ Tôn Tuyên Nhã, năm đó sau khi hắn bắt sống Tôn Tuyên Nhã được Trương Huyễn phong làm thám báo lữ soái, mấy năm nay đã tích công thăng thành Ưng đả lang tướng, chưởng quản năm trăm thám báo kỵ binh, chiến dịch lần này bảo vệ Liêu Đông, hắn phụng mệnh dẫn kỵ binh bản doanh theo ba vạn kỵ binh của Bùi Hành Quảng tiến vào Liêu Đông, phụ trách chấp hành một số nhiệm vụ đặc thù.
Lúc này, Tôn Anh dẫn một trăm kỵ binh đã xâm nhập Liêu Đông, ở phía tây Yến thành tầm tám mươi dặm, dọc theo sông Bạch Lang đi về phía đông, phía bắc thì là Y Vô Lư sơn nguy nga hùng vĩ, ở giữa dãy núi cùng sông Bạch Lang là một mảng bình nguyên rộng trăm dặm, đại bộ phận bị rừng rậm bao trùm, nơi này là thông đạo chiến lược quan trọng hướng tới sông Liêu, cũng là nơi đại quân Cao Ly phải qua.
Lúc này, một kỵ binh chỉ vào phía trước hô to: “Mau nhìn, bên kia có khói trắng!”
Tôn Anh cũng đã thấy khói trắng, hắn lập tức ghìm chiến mã, quan sát một lát, khói trắng ước chừng ở ngoài hai dặm, cột khói rất nhỏ, không giống như quân đội quy mô lớn, hơn nữa nếu là quân đội quy mô lớn đóng quân, vậy bọn họ đã sớm tiến vào khu canh gác, bị trinh sát tuần hành mai phục săn giết rồi.
Nhưng cân nhắc bọn họ lúc nào cũng có thể gặp phải thám tử đội quân tiền tiêu của Cao Ly, Tôn Anh cảm thấy vẫn nên thận trọng làm việc. Hắn lập tức thét ra lệnh: “Đội thứ nhất phái hai huynh đệ đi xem, binh sĩ còn lại vào rừng cây tạm lánh!”
Kỵ binh quay đầu hướng rừng cây cách đó không xa phía bắc chạy đi, hai kỵ binh tắc hướng chỗ khói trắng xa xa đi đường vòng.
Trong rừng cây, thám báo kỵ binh đều nắm chặt thời gian ăn lương khô uống nước, nơi này vừa có mưa, mặt đất rất ẩm ướt, chiến mã thì tụ tập một chỗ nhàn nhã ăn cỏ non trên đất mang theo sương sớm, Tôn Anh ngồi ở trên một cây to, hết sức chăm chú vẽ cái gì đó ở trên một tấm bản đồ.
Hắn lần này đến Liêu Đông nhiệm vụ chủ yếu là điều tra tình huống cư dân địa khu Liêu Đông, khiến Cao Ly tây chinh không thể ở Liêu Đông đạt được lương thực bổ sung. Hắn phái ra hai mươi tiểu đội kỵ binh chia đi các nơi điều tra, mà bản thân Tôn Anh thì phụ trách điều tra Yến quận. Cho tới bây giờ, hắn đã tìm được mười bốn trấn nhỏ và thôn trang, nhưng chỉ có ba thôn còn có hơn hai trăm hộ gia đình, mười một thôn trang còn lại đều không có bóng người, toàn bộ bình dân đều biết đại quân Cao Ly sắp đột kích, đều hưởng ứng quan phủ kêu gọi, dìu già dắt trẻ đi quận Bắc Bình tị nạn.
Lúc này, ngoài bìa rừng truyền đến tiếng vó ngựa, một binh sĩ bẩm báo: “Tôn tướng quân, hai huynh đệ đã trở lại, giống như có tình huống.”
Tôn Anh vội thu hồi bản đồ, bước nhanh hướng ven cây cối, chỉ thấy năm sáu người cưỡi ngựa, hai người cầm đầu chính là binh sĩ hắn phái đi điều tra tình huống, ở phía sau bọn họ là ba nam tử cạo đầu, mặc trường bào vạt trái màu đen, cổ tròn tay áo hẹp.
“Là người Khiết Đan!” Mấy binh sĩ hô.
“Đừng làm bậy, bọn họ không phải người Khiết Đan.”
Tôn Anh hô thủ hạ, bước nhanh ra ngoài đón. Tuy ba người này bề ngoài rất giống người Khiết Đan, nhưng phục sức nam tử Khiết Đan chủ yếu lấy màu xám và màu vàng đất làm chủ, mà chỉ có một dân tộc thích đem phục sức nhuộm thành màu đen, đó là người Túc Mạt Mạt Hạt.
Hai thủ hạ tiến lên hành lễ nói: “Hồi bẩm tướng quân, khói trắng là lúc bọn họ nấu cơm điểm hỏa, bọn họ tổng cộng có trăm người, ba người này là thủ lĩnh của bọn họ.”
Ba người Mạt Hạt vội vàng xoay người xuống ngựa, một người lớn tuổi cầm đầu tiến lên khom người nói: “Tham kiến tướng quân!”
Hắn thế mà nói được tiếng Quan Thoại lưu loát, Tôn Anh có chút kinh ngạc, đáp lễ cười nói: “Các ngươi là —— “
“Chúng ta là thủ hạ Mạt Hạt tù trưởng Đột Địa Kê, tiểu nhân tên Mông Xích, phụng mệnh tù trưởng đến Liễu thành báo tin.”
Tôn Anh giật mình, thì ra là thủ hạ của Đột Địa Kê, Đột Địa Kê là thủ lĩnh Túc Mạt Mạt Hạt, bọn họ nhiều thế hệ sinh sống ở địa khu Phù Dư, về sau bị người Cao Ly không ngừng xâm nhập, Đột Địa Kê bị ép dẫn bộ tộc di chuyển hướng tây, đầu hàng Tùy triều. Tùy Đế Dương Quảng phong hắn làm Kim Tử Quang Lộc đại phu, Liêu Tây thái thú, đem bộ tộc hắn an trí ở phía bắc Liễu thành, Đột Địa Kê từng dẫn binh sĩ bản tộc theo Tùy quân tiến công Cao Ly, cũng đoạt lại Phù Dư thành, sau chiến dịch Cao Ly bọn họ liền ở lại Phù Dư, sau đó nữa thì không còn tin tức.
“Các ngươi đi Liễu thành báo tin gì?” Tôn Anh cười hỏi.
“Hồi bẩm tướng quân, đại quân Cao Ly đã vượt qua sông Liêu, Liêu Đông nguy cấp, tù trưởng của chúng ta hy vọng Liễu thành mau chóng làm tốt chuẩn bị phòng ngự.”
Những tình báo này Tôn Anh đương nhiên rất rõ, nhưng hắn hy vọng có thể nhận được nhiều tình báo hơn. Hắn liền đem ba người mời đến trong rừng cây, bảo binh sĩ rót nước cho bọn họ. Tôn Anh cười hỏi: “Cao Ly ở sông Liêu bố trí bao nhiêu quân đội, các ngươi biết không?”
Ba người nhìn nhau, thủ lĩnh Mông Xích nói: “Đại khái biết một chút, chúng ta cũng luôn luôn quan sát động hướng quân đội bọn chúng, tù trưởng lúc ban đầu cho rằng bọn chúng là muốn tiêu diệt người Mạt Hạt, về sau mới ý thức được bọn chúng là mưu đồ Liêu Đông.”
“Có bao nhiêu quân đội?” Tôn Anh trực tiếp hỏi.
Mông Xích nghĩ nghĩ, “Tân thành bên đó đại khái có bốn vạn người, Liêu Đông thành phía nam đại khái có ba vạn người, tổng cộng khoảng bảy vạn người, đêm qua chúng ta phát hiện trong Yến thành đã đồn trú không ít quân đội Cao Ly, mà quân đội Cao Ly Tân thành xuất phát muộn chút, nhắm chừng đêm nay sẽ qua nơi này.”
Tình báo Mông Xích cung cấp không thể nghi ngờ cực kỳ quan trọng, tuy trên chi tiết còn thiếu một chút, nhưng trên phương hướng lớn lại đã rõ ràng. Cao Ly là chia binh hai đường, một đường công Yến thành, mà một đường khác thì tấn công Liễu thành.
Tôn Anh trầm ngâm một lát, nói: “Ta muốn đi gặp tù trưởng của các ngươi một lần, các ngươi có thể dẫn ta đến hay không?”
“Đương nhiên có thể, vậy phiền mời các ngươi tự mình về Liễu thành báo tin.”