Uyên Thái Tộ giận dữ, hung tợn nhìn chằm chằm Quyền Hoàn nói: “Nói mát ai cũng có thể nói, lúc trước quyết sách ngươi sao không phản đối? Ngươi sao chưa đoán được Trương Huyễn không phải tấn công Bình Nhưỡng? Hiện tại nói loại lời này thì có thể chứng minh ngươi anh minh?”
“Được rồi! Các ngươi đừng nội chiến nữa.”
Cao Nguyên mất hứng ngắt lời họ tranh luận, kéo dài thanh âm nói: “Việc đã đến nước này, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng, các ngươi nói một chút làm sao bây giờ đi!”
Quyền Hoàn hừ một tiếng, quay đầu đi. Uyên Thái Tộ vội nói: “Quân thượng, chiến lược của Trương Huyễn tất nhiên là tập trung binh lực đối phó bảy vạn quân đội của chúng ta ở Liêu Đông, chúng ta phải trợ giúp, nếu không bảy vạn đại quân tất nhiên sẽ toàn quân bị diệt.”
“Ngươi thật ra chỉ là lo lắng con của ngươi —— “
Quyền Hoàn vừa châm chọc một câu, đã bị Cao Nguyên xua tay ngừng. Hắn hướng Quyền Hoàn nháy mắt, ra hiệu y đừng kích thích Uyên Thái Tộ nữa, Quyền Hoàn cũng không thèm để ý Uyên Thái Tộ tức giận nhìn y, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cao Nguyên lúc này mới nói với Uyên Thái Tộ: “Vậy theo ý tứ mạc ly chi đại nhân, chúng ta nên viện trợ như thế nào?”
“Đầu tiên cần đại quân bắc thượng, đoạt lại Ô Cốt thành hoặc là Quốc Nội thành, sau đó lại đả thông thông đạo với Liêu Đông, đại quân sẽ có đường rút lui. Vi thần đề nghị lập tức phái năm vạn đại quân bắc thượng tiếp ứng đại quân Liêu Đông rút lui.”
Cao Nguyên trầm ngâm một lát, nói: “Ta có hai cái nghi vấn, thứ nhất, Ô Cốt thành và Quốc Nội thành chúng ta muốn đoạt lại cái nào, hay là là hai cái đều phải đoạt lấy? Cái nghi hoặc thứ hai là, một khi năm vạn đại quân bắc thượng, Bình Nhưỡng ai tới bảo vệ xung quanh? Nhỡ đâu Trương Huyễn lại quay đầu đánh Bình Nhưỡng, chúng ta lại ứng đối như thế nào.”
“Quân thượng không cần lo, chúng ta phái năm vạn đại quân bắc thượng, Bình Nhưỡng còn có hai vạn quân đội, bằng hai vạn quân đội này, lại phát động dân chúng giúp, chúng ta vẫn có thể thủ được thành Bình Nhưỡng, một khi đại quân Trương Huyễn lại đi vòng nam hạ, như vậy nắm chắc đoạt lại đất đã mất, tiếp ứng quân đội rút về của chúng ta sẽ lớn hơn ất nhiều, chỉ cần đại quân đánh về, nguy hiểm của Bình Nhưỡng lập tức hóa giải, về phần nghi vấn thứ nhất, vi thần cảm thấy vẫn là đoạt lại Ô Cốt thành thì tốt hơn.”
“Vì sao là Ô Cốt thành, ta lại cảm thấy Quốc Nội thành càng dễ đánh hạ hơn.” Cao Nguyên khó hiểu hỏi.
Uyên Thái Tộ hơi do dự một chút nói: “Khởi bẩm quân thượng, đi Ô Cốt thành có đường cái, có lợi cho xe lương thực của chúng ta đi theo, dù sao cũng là năm vạn đại quân, nhiệm vụ tiếp tế tiếp viện hậu cần rất nặng. Đi Quốc Nội thành phải trèo đèo lội suối, đường xá khó khăn, xe lương thực khó đi, hơn nữa Quốc Nội thành so với Ô Cốt thành không tốt hơn bao nhiêu, cân nhắc lợi hại, vi thần vẫn cảm thấy đoạt lại Ô Cốt thành tương đối thực tế hơn một chút.”
Lúc này, mãi không hé răng Quyền Hoàn nói: “Quân thượng, đi muộn một ngày, Ất Chi đại tướng quân sẽ thêm một phần nguy hiểm, đả thông thông đạo cứu viện mặc dù có phiêu lưu, nhưng chúng ta phải làm, nếu không Trương Huyễn sau khi tiêu diệt hết Liêu Đông quân, tất nhiên sẽ quay đầu lại đánh Bình Nhưỡng, khi đó, chúng ta chỉ sợ sẽ có nỗi lo diệt quốc.
Uyên Thái Tộ không ngờ Quyền Hoàn lại ở thời khắc mấu chốt nói giúp mình, hắn thực sự có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại, dưới cái tổ bị lật tuyệt không có trứng lành, Quyền Hoàn thật ra cũng đang cân nhắc thay gia tộc hắn, hắn đồng ý đề nghị của mình cũng chẳng có gì lạ.
Uyên Thái Tộ lại vội vàng bổ sung nói: “Mặt khác, vi thần còn có một phương án, có thể bảo Cao Liệt thông báo thế lực bọn họ ở Trung Nguyên, cổ động Lý Uyên thừa dịp trống trải tiến công Hà Bắc, khiến Trương Huyễn không dám đánh lâu ở Liêu Đông, đây là kế vây Nguỵ cứu Triệu, xin quân thượng tiếp thu!”
Nỗi lo diệt quốc của Quyền Hoàn đã thuyết phục Cao Nguyên, Cao Nguyên liền gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, hai vị các ngươi đi thương lượng một phen xuất binh như thế nào, đem phương án cuối cùng báo cho ta là được.”
Uyên Thái Tộ được đồng ý, liền cáo từ trước một bước. Quyền Hoàn chờ Uyên Thái Tộ đi xa, lúc này mới chậm rãi nói với Cao Nguyên: “Quân thượng, cuối cùng để lại hai vạn quân, tất nhiên là chúng ta cùng Uyên Thái Tộ đều để lại một vạn, ở trên đại tướng lĩnh quân cụ thể, ta có thể phản đối Kiếm Vũ Kỳ lãnh binh, bởi vì hắn từng bị Tùy quân cầm tù. Như vậy, Uyên Thái Tộ tất nhiên là đem Kiếm Vũ Kỳ để lại cầm binh, nhưng Kiếm Vũ Kỳ thật ra đã là người của ta, như vậy, hắn ở Bình Nhưỡng liền mất hết cánh chim, quân thượng hiểu ý tứ vi thần không?”
Đôi mắt nheo lại của Cao Nguyên lập tức trừng to, “Ngươi là muốn —— “
Quyền Hoàn cười âm hiểm, “Đây chính là cơ hội tốt trừ bỏ hắn!”
***
Đại quân Cao Ly dựa theo kế hoạch lúc trước tiến công Liêu Đông, suốt đường cực kỳ thuận lợi, Ất Chi Văn Đức dẫn đầu chiếm lĩnh Yến thành, bắt đầu xây dựng công sự ở Yến thành, tăng mạnh phòng ngự, mà Uyên Cái Tô Văn thì dẫn ba vạn đại quân hướng Liễu thành đánh tới.
Loại phân công này thật ra là tư tâm của Uyên Thái Tộ đang quấy phá, hắn cho rằng đại quân Khiết Đan đánh phương nam, tất nhiên là toàn lực tấn công Liễu thành, cho dù không đánh hạ được Liễu thành cũng sẽ suy yếu đi nhiều phòng ngự của Liễu thành, mà Yến thành chưa bị Khiết Đan lan đến, chỉ sợ rất khó đánh hạ.
Cho nên Uyên Thái Tộ tranh thủ cho con trai đến tấn công Liễu thành, nhưng hắn như thế nào cũng không thể ngờ được, người Khiết Đan là tấn công Yến thành trước, sau đó mới quay đi công phạt Liễu thành, Yến thành đã là một tòa thành trống, mà Liễu thành vẫn đứng sừng sững.
Uyên Cái Tô Văn biết được Ất Chi Văn Đức đã chiếm lĩnh Yến thành, trong lòng hắn âm thầm căm tức, nhưng hắn lại không thể làm gì được, chỉ đành dẫn ba vạn đại quân hướng Liễu thành cuồn cuộn xuất phát, ba ngày sau, đại quân đến Liễu thành.
Lúc này, Liễu thành chiến hỏa vừa mới tan đi, thi cốt binh sĩ Khiết Đan đã thiêu hủy chôn sâu, nhưng trên cánh đồng ngoài thành nam bắc vẫn loang lổ vết máu, làm người ta nhìn thấy ghê người, Tùy quân ở trong phạm vi một dặm cách tường thành nam bắc phủ kín hố bẫy chân, trong hố cắm thanh trúc có kịch độc, nhưng chông gai lại tạm thời chưa bố trí, bọn họ sẽ ở lúc tác chiến dùng máy bắn đá vung ra.
Tuy tướng sĩ Liễu thành trải qua huyết chiến với quân Khiết Đan, nhưng theo viện quân đến, sức chiến đấu của bọn họ càng thêm cường hãn, ba vạn tướng sĩ Tùy quân cùng binh sĩ dân đoàn đem thành trì biến thành con muỗi bay cũng không lọt.
Thái thú Dương Thiện Hội cùng một đám đại tướng đứng ở trên đầu tường, xa xa nhìn quân đội Cao Ly cắm đại doanh ở ngoài ba dặm, Dương Thiện Hội nhướng mày nói: “Không phải nói Tân thành bên kia có bốn vạn đại quân sao? Sao chỉ ba vạn, chẳng lẽ đây là một cánh quân của Liêu Đông thành?”