Đỗ Vân Tư khẽ cười nói: “Đây là một cánh quân Cao Ly của Tân thành, đại quân xuất chinh tuyệt không thể dốc toàn bộ lực lượng, cần để lại quân đội giữ ổ, còn cần có quân đội vận chuyển lương thực, bảo đảm tiếp tế tiếp viện hậu cần, cho nên chỉ ba vạn quân rất bình thường.”
Bên cạnh, Lô Xích Phong cười ha ha nói: “Nói như vậy, binh lực của chúng ta không chịu thiệt một chút nào, cho dù không thủ thành trì, chúng ta đem quân đội kéo ra ngoài quyết chiến với hắn, cũng có thể đánh bại bọn hắn.”
“Lô tướng quân thế này sai rồi, thủ thành so với công thành càng có lợi hơn, bình thường nhân số quân đội thương vong chỉ bằng một nửa của đối phương, đương nhiên phải thủ thành, vì sao phải đi quyết chiến với bọn chúng?”
“Các ngươi đừng quên, còn có ba vạn kỵ binh của Bùi tướng quân, chỉ cần một vạn kỵ binh là có thể đem bọn chúng xay nát sạch sẽ, tựa như nghiền chết một đàn kiến.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, cuối cùng mọi người đều cười to lên. Sau khi trải qua chiến đấu tanh máu, mọi người đều tràn ngập lòng tin đối với thủ thành, không còn khẩn trương như lúc ban đầu đối mặt đại quân Khiết Đan.
Tuy vui đùa, nhưng mọi người vẫn rất coi trọng cánh quân Cao Ly này, bọn họ đều nhìn ra cánh quân Cao Ly này cắm doanh trướng phi thường đều nhịp, quân đội cũng không ồn ào hỗn loạn như người Khiết Đan, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, hình thành đối lập rõ rệt với quân đội Khiết Đan hỗn loạn.
Từ những chi tiết này có thể thấy được cánh quân này là một cánh quân thiện chiến, Uyên Cái Tô Văn chủ soái cánh quân này cũng quyết không phải hoa hoa công tử trong truyền thuyết, mà là một người kỷ luật quân đội nghiêm minh, cân nhắc chu đáo. Đỗ Vân Tư không dám sơ ý, vội vàng thả ra một con chim ưng đưa thư.
Trên Bút Giá sơn phía nam Liễu thành ngoài ba mươi dặm có một đài báo động, tiếp tục hướng nam cách mỗi ba mươi dặm sẽ có một đài báo động, kéo dài mãi đến Bắc Bình quận Lâm Du quan. Một khi đại quân đột kích hoặc là Liễu thành thất thủ, khói lửa lập tức sẽ cháy lên, thông báo U Châu làm tốt chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng một lần này đại quân Cao Ly đến tiến công, khói lửa lại chưa điểm hỏa, một mặt là Tùy quân sớm biết, một mặt khác đài báo động còn có một tác dụng quan trọng, nó lâm thời đảm đương trạm trung chuyển tình báo, một tòa ưng trạm, giữa Liễu thành và kỵ binh Bùi Hành Quảng chính là thông qua ưng trạm này tiến hành trao đổi tình báo, cho nên Tùy quân tạm thời không thể bại lộ vị trí chỗ ưng trạm này.
Chim ưng đưa thư bay đi hướng nam, sau nửa canh giờ, hai kỵ binh từ trong rừng cây dưới Bút Giá sơn chạy vội ra, chạy hướng tây bắc.
Ba vạn kỵ binh của Bùi Hành Quảng trước mắt đóng quân ở trên thảo nguyên của người Hề, ở sau khi theo Khiết Đan tấn công Liễu thành gặp phải thương vong nặng nề, nhưng Bùi Hành Quảng vừa lúc cần đồng cỏ đóng quân kỵ binh, mà bộ lạc người Hề ở phía tây quận Liễu Thành, đồng cỏ liền với quận Liễu Thành, cách Liễu thành một trăm hai mươi dặm, là nơi đóng quân kỵ binh tốt nhất.
Bùi Hành Quảng sau khi hướng Tô Chi tù trưởng người Hề phát ra yêu cầu, Tô Chi sảng khoái đáp ứng yêu cầu đóng quân của Bùi Hành Quảng, hơn nữa chủ động gánh vác cấp dưỡng cùng doanh trướng cho ba vạn kỵ binh Tùy quân.
Chạng vạng hôm nay, hai kỵ binh đem thư chim ưng Liễu thành phát ra giao cho Bùi Hành Quảng. Trong đại trướng, Bùi Hành Quảng đọc kỹ thư chim ưng một lần, thư là Đỗ Vân Tư viết cho mình, một là nói cho hắn tình huống phân bố binh lực quân đội Cao Ly, tiếp theo nhắc nhở hắn đừng khinh địch, cánh quân Cao Ly này trang bị hoàn mỹ, là một mũi tinh binh sức chiến đấu cường đại.
Lúc này, có binh sĩ ở cửa lều bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, Tống tham quân cầu kiến!”
Tống tham quân chính là Tống Chính Bổn, Trương Huyễn phái hắn theo Bùi Hành Quảng vào Liêu Đông, bày mưu tính kế thay Bùi Hành Quảng, nhưng hai người lại ở chung không quá tốt. Bùi Hành Quảng làm người kiêu ngạo, trong toàn bộ văn chức quan quân, hắn chỉ phục một mình Lý Thanh Minh, ngay cả tộc huynh Bùi Hoằng hắn cũng rất ít lui tới, càng không cần nói Tống Chính Bổn từng là mưu sĩ của Đậu Kiến Đức, mà bản thân Tống Chính Bổn cũng rất thanh cao, sẽ tuyệt không cố ý nịnh hót, cho nên Bùi Hành Quảng cũng không quá để ý tới Tống Chính Bổn, Tống Chính Bổn không đến thời khắc mấu chốt, hắn cũng sẽ không tìm đến Bùi Hành Quảng.
“Mời hắn vào đi!”
Một lát sau, Tống Chính Bổn bước nhanh vào đại trướng, vừa vào lều đã nói: “Hiện tại chính là cơ hội tấn công quân đội Cao Ly ở Liễu thành, tướng quân còn đang chờ cái gì?”
Bùi Hành Quảng thấy Tống Chính Bổn nói chuyện quá trực tiếp, trong lòng thực sự không vui, lạnh lùng nói: “Quân đội Cao Ly vừa tới Liễu thành, sĩ khí đang vượng, trong tay còn có không ít lương thảo, ta chờ lúc bọn hắn công thành bất lợi, lương thảo hao hết lại tập trung binh lực tiêu diệt, có thể đánhmột trận mà tiêu diệt.”
“Thứ nhất, tướng quân không biết trong tay bọn chúng còn có bao nhiêu lương thực; thứ hai, nếu bọn chúng phát hiện ba vạn kỵ binh giấu ở Liêu Đông, bọn chúng nhất định sẽ rút lui, tướng quân liền mất đi cơ hội. Hiện tại không đánh, tướng quân tất sẽ không kịp hối hận!”
Trong lòng Bùi Hành Quảng càng thêm mất hứng, hắn khoanh tay ngạo nghễ nói: “Bùi Hành Quảng ta suất lĩnh kỵ binh tung hoành Hà Bắc, chưa bao giờ thua trận, ngược lại Đậu Kiến Đức có tham quân làm mưu sĩ lại chưa bao giờ thắng được một trận, tham quân nên tự xét lại.”
Phen lời này đã vạch vết sẹo của Tống Chính Bổn, Tống Chính Bổn cũng cả giận nói: “Ta khuyên tướng quân xuất binh là chức trách của ta, tướng quân vì sao nói lời tổn thương người ta?”
“Phải không? Vậy ta hướng tham quân xin lỗi.”
Bùi Hành Quảng ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng không có nửa điểm ý tứ xin lỗi. Tống Chính Bổn xoay người bỏ đi, đi đến cửa lều dừng bước nói: “Ta khuyên tướng quân một câu nữa, hiện tại là cơ hội tốt nhất, xin tướng quân đừng để cơ hội chạy mất.”
“Ta biết rồi, đa tạ tham quân đề nghị!”
Tống Chính Bổn nghe hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, liền lắc đầu bước nhanh bỏ đi. Bùi Hành Quảng nhìn hắn đi xa, không khỏi cười lạnh một tiếng, lập tức nói với thân binh: “Đem Trần Cảnh tướng quân tìm đến!”
Không bao lâu, một tướng lĩnh trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, khom người ôm quyền nói: “Mạt tướng tham kiến tướng quân!”
Tướng lĩnh này tên là Trần Cảnh, là em trai phó tướng trước đây Trần Húc của Bùi Hành Quảng, Trần Húc ở sau khi tấn công Trương Kim Xưng chết trận, Trương Huyễn liền đem huynh đệ Trần Cảnh của hắn đề bạt làm giáo úy, tiếp tục theo Bùi Hành Quảng, nam chinh bắc chiến, tích lũy công lao thăng làm Hổ nha lang tướng, là một trong các tài tướng đắc lực dưới trướng Bùi Hành Quảng.
Bùi Hành Quảng trầm ngâm một chút nói: “Ba vạn quân đội Cao Ly đã đến Liễu thành, Đỗ Vân Tư tướng quân nói bọn chúng mang theo đồ quân nhu không nhiều, chưa thấy thang công thành, cũng không có bao nhiêu lương thực, nói rõ đồ quân nhu lương thực của bọn chúng là phía sau vận chuyển đến, cắt đứt quân lương của nó là cách thủ thắng, ta đem nhiệm vụ chặt đứt bổ sung hậu cần của nó giao cho ngươi.”