Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 850 - Chương 709: Minh Hữu Phương Bắc (Thượng) (2)

Chương 709: Minh hữu phương Bắc (Thượng) (2)
Chương 709: Minh hữu phương Bắc (Thượng) (2)

Tân thành không lớn, chu vi thành trì chỉ mười hai dặm, nó là một tòa quân thành thuần túy, trong thành không có bình dân, chỉ có mấy cái kho hàng lớn cùng từng dãy nhà đá đơn sơ, bởi vì bảy ngàn quân đội Cao Ly đi sông Liêu trú doanh, trước mắt trong Tân thành chỉ có ba ngàn quân trú đóng, quân trú đóng và dân phu giống nhau cũng ở trong nhà đá, nhưng bọn họ ở thành đông, mà dân phu ở thành tây, hai bên cách nhau có một đoạn.

Tuy hai bên đều ở nhà đá, nhưng điều kiện hoàn toàn khác nhau, doanh trại binh sĩ Cao Ly khô ráo rộng rãi, năm người một gian, có đệm chăn mới tinh, thức ăn cũng rất tốt, mà nhà đá của dân phu thì oi bức ẩm ướt, ba mươi người chen chúc một gian, trên đất trải cỏ mốc meo, chuột, bọ chó, rệp hoành hành, thức ăn cũng rất thô, hơn nữa căn bản ăn không đủ no.

Vào đêm, Tôn Anh và ba mươi thủ hạ của hắn ngồi ở trong nhà đá kiên nhẫn chờ đợi, sáu mươi thủ hạ khác của hắn thì ở lẫn cùng một chỗ với người Hán khác, đã đem ba trăm người Hán đoàn kết chặt chẽ lại.

Tôn Anh ngồi ở cửa yên lặng nhìn mấy kho hàng lớn cách đó không xa, lúc này giáo úy Vương Thương Hải ngồi vào bên cạnh hắn, cười nói: “Đang cân nhắc kiếm vũ khí như thế nào sao?”

Tôn Anh cười cười, “Bằng vào chúng ta những dân phu này, cho dù kiếm được vũ khí cũng không phải đối thủ của binh sĩ Cao Ly, chúng ta phải được người Mạt Hạt giúp mới được.”

“Nhưng vô luận như thế nào, trước hết phải kiếm được binh khí mới được.”

Tôn Anh nhìn chăm chú vào một kho binh khí ngoài cùng bên phải, nơi đó chính là nơi gửi khôi giáp của quân giới, hắn thản nhiên cười nói: “Thật ra binh khí không khó kiếm, nhưng mỗi ngày chúng ta đi ra ngoài làm việc binh sĩ Cao Ly đều sẽ đến điều tra doanh trại chúng ta, chúng ta đem binh khí giấu ở nơi nào?”

Tinh thần Vương Thương Hải rung lên, vội vàng nói: “Nếu có thể kiếm được binh khí, ta thật ra có chỗ giấu.”

“Ngươi nói xem, có thể giấu ở nơi nào?”

“Giấu ở trong loạn phần (phần: mộ).”

Loạn phần ngay sau doanh trại, chuyên môn mai táng dân phu bị xử tử cùng bệnh chết, trước mắt đã mai táng hơn hai trăm người, binh sĩ Cao Ly sợ bị lây dịch bệnh, chưa từng đi vào trong đó, đều là để dân phu đi chôn xác, quả thật là một nơi giấu đồ tốt.

Tôn Anh cười cười, liền chỉ vào một tháp cao cạnh kho binh khí nói: “Thấy tòa tháp cao kia chưa?”

“Ta biết, nhưng cổng đóng chặt, vẫn chưa từng đi vào được.”

“Ta từng đi vào, bên trong chất đầy các loại tạp vật bỏ đi, nếu leo lên tầng năm của tháp cao, ngươi sẽ phát hiện nơi đó cách cửa sổ kho binh khí chỉ có hai trượng, dùng móc cùng dây thừng là có thể tiến vào trong cửa sổ thông hơi của kho binh khí.”

Mắt Vương Thương Hải sáng lên, nhưng lập tức lại ảm đạm xuống, có chút uể oải nói: “Chiến mã, binh khí cùng móc của chúng ta đều ở trong bộ lạc người Mạt Hạt, nói hồi lâu vẫn là nói vô ích.”

Tôn Anh cười thần bí, đưa tay từ góc tường cạnh cửa moi một lát, thế mà từ trong bùn đất moi ra một cái bao vải, mở bao vải, bên trong là một cái móc ưng trảo thép tốt, Vương Thương Hải nhất thời vui mừng quá đỗi, tiếp nhận móc thép nhìn một lúc lâu, lại khó hiểu hỏi: “Ngươi sao có thể có món trò chơi này, không phải toàn bộ mọi người soát người kiểm tra qua sao?”

Tôn Anh cười nói: “Mông Xích hôm trước đã liên hệ với ta, ta bảo hắn lấy thay ta một cái móc ưng trảo, buổi sáng hôm nay mới lấy được.”

Mông Xích và bọn họ cùng nhau vào Tân thành làm dân phu, năm ngày trước ở dưới Tôn Anh yểm hộ đào tẩu, trở thành một trong số ít người thành công đào tẩu, Vương Thương Hải cũng biết Mông Xích là tâm phúc của tù trưởng người Mạt Hạt Đột Địa Kê, hắn đã liên hệ với Tôn Anh, vậy tất nhiên cũng có tin tức của Đột Địa Kê.

Vương Thương Hải vội hỏi: “Quân đội Mạt Hạt đến rồi sao?”

Tôn Anh gật gật đầu, “Đột Địa Kê dẫn một vạn chiến sĩ Mạt Hạt đã đến phụ cận Tân thành, ta đang chờ an bài thời gian động thủ.”

Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng quạ đen kêu quạ quạ, Tôn Anh lập tức đứng lên, chỉ thấy một đội trinh sát tuần hành ban đêm tay cầm gậy gỗ đi tới, tổng cộng có mười người, bọn họ cũng là thủ hạ của Tôn Anh, gậy gỗ là vũ khí duy nhất quân đội Cao Ly cho bọn họ, dùng để duy trì trật tự ban đêm.

“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn cần làm việc!”

Dân phu trinh sát tuần hành cầm đầu hò hét, nhanh chóng đem một tờ giấy lặng lẽ nhét vào trong tay Tôn Anh. Chờ bọn họ đi xa, Tôn Anh mở ra tờ giấy, Vương Thương Hải cũng vội vàng ghé lên, chỉ thấy bên trên chỉ có một câu, ‘Đúng canh ba mùng sáu tháng tư’, đây là tin tức Tôn Anh muốn chờ, canh ba buổi tối mùng sáu, Đột Địa Kê sẽ dẫn quân công thành, bọn họ từ trong thành phối hợp, nội ứng ngoại hợp lấy được Tân thành.

Hôm nay là mùng bốn tháng tư, cũng chính là buổi tối ngày kia, Tôn Anh cười nói với Vương Thương Hải: “Xem ra ngày mai ngươi cần ở loạn phần đào hố rồi.”

Vương Thương Hải xoa tay, hắn đã có chút sốt ruột khó dằn nổi.

~~~~

Ban đêm hôm sau, Tôn Anh và Vương Thương Hải đều dẫn một đội người ở trong doanh trại dân phu khu phía tây tuần tra, ở cạnh cổng kho hàng, có mấy chục binh sĩ Cao Ly canh gác, bên ngoài kho hàng còn có một đội binh sĩ đang qua lại tuần tra.

Tôn Anh mang theo hai thủ hạ chuồn vào tháp cao, trong tháp cao bụi bặm đầy đất, các loại tạp vật rách nát chồng chất như núi, bọn họ chạy lên tầng năm, dỡ xuống một cánh cửa sổ, đối diện ngoài hai trượng chính là cửa sổ thông hơi của kho binh khí, Tôn Anh và thủ hạ của hắn đều là thám báo tinh nhuệ, ai cũng võ nghệ cao cường, giỏi về leo trèo, Tôn Anh đem móc câu bám chuẩn xác tường đá trong cửa sổ thông hơi của kho hàng, liền ở không trung kéo một cây cầu dây thừng, Tôn Anh để lại một người trông coi, hắn và một binh sĩ khác leo dây thừng, chậm rãi bò vào cửa sổ thông hơi của kho hàng.

Ánh trăng từ cửa sổ thông hơi chiếu vào, tình hình trong kho hàng tháy rất rõ ràng, phía dưới cửa sổ thông hơi chồng chất đầy giáp da, như một ngọn núi nhỏ, hai người bọn họ trực tiếp nhảy đến trên núi giáp da, mà ở bên kia thì chất đầy các loại binh khí, trường mâu và chiến đao thành bó, còn có cung nỏ với tên, Tôn Anh tính toán một phen, ít nhất có thể võ trang năm ngàn binh sĩ.

“Thủ lĩnh, muốn lấy khôi giáp không?” Binh sĩ ở bên cạnh hỏi.

Tôn Anh vội xua tay, “Đừng lấy khôi giáp, lấy trường mâu và đao là được rồi, nỏ quân đội cũng lấy hai mươi cây.”

Hai người cùng nhau động thủ, đem từng bó trường mâu cùng chiến đao và quân nỏ đựng ở trong túi cỏ thông qua cửa sổ thông hơi ném ra khỏi kho hàng, Vương Thương Hải trốn ở chỗ tối bên ngoài chờ dẫn thủ hạ nhanh chóng đem binh khí dời đi khỏi nhà đá.

Bình Luận (0)
Comment