Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 858 - Chương 714: Vây Khốn Yến Thành (2)

Chương 714: Vây khốn Yến Thành (2)
Chương 714: Vây khốn Yến Thành (2)

Một gã Khiết Đan binh đao chém vào đầu ngựa, không rút ra được, lập tức mấy cây chiến sóc xuyên vào cơ thể, đem hắn hất lên cao cao; một Tùy quân bị chém đứt cánh tay, hắn kêu thảm ngã xuống ngựa, đàn ngựa giẫm lên, nháy mắt máu thịt mơ hồ...

Hai cánh Tùy quân kéo ra, bắt đầu tiến hành bao vây đối với kỵ binh Khiết Đan, lúc này phương xa cũng truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết, một mũi kỵ binh Tùy quân khác hai ngàn người từ sau lưng người Khiết Đan đánh tới, chặn đường lui, xa phu chạy trốn bị Tùy quân đuổi giết, khóc lóc cầu xin tha thứ không ngừng.

Đại Hạ Hồ thấy bên kia hơn ba ngàn kỵ binh lại lao tới, đây là vạn kỵ binh bao vây mình, hắn chỉ có hai ngàn thủ hạ, khó có thể chống lại, tình thế trước mắt rất nguy cấp, hắn hô to một tiếng, “Rút lui theo ta!”

Hắn quay đầu ngựa liền muốn từ chạy chéo đào tẩu, đúng lúc này, chủ tướng Tùy quân Bùi Hành Quảng đã sớm thấy hắn. Y kéo cung như trăng tròn, chỉ nghe dây cung vang lên, một mũi tên xuyên giáp bắn ra như tia chớp, một mũi tên bắn thủng gáy Đại Hạ Hồ.

Đại Hạ Hồ bắt lấy mũi tên xuyên thấu cổ họng, yết hầu ‘Ọc! Ọc!’ hai tiếng, quay đầu nhìn Bùi Hành Quảng, ầm ầm ngã xuống. Một gã thiên tướng Tùy quân chạy đến như bay, vung trường sóc, đem thi thể hắn giơ lên cao cao, cao giọng rống to, “Hồ tù đã chết! Các huynh đệ giết địch lập công!”

Sĩ khí Tùy quân phấn chấn, tràn lên quy mô, chiến sóc lạnh lẽo, hoành đao tung bay, chốc lát thời gian đã đem mấy trăm kỵ binh Khiết Đan bị bao vây giết chết, kỵ binh Khiết Đan còn lại bỏ chạy tán loạn, Bùi Hành Quảng thét ra lệnh: “Không cần truy kích, để bọn chúng đi!”

Thiên tướng rút hoành đao, một đao chém đầu Đại Hạ Hồ, rồi chạy vội về. Hắn xoay người xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Bùi Hành Quảng dâng cái đầu lên, “Đây là tướng quân bắn chết, mạt tướng không dám tranh công!”

Bùi Hành Quảng đưa tay tiếp nhận cái đầu, nhìn nhìn tướng địch chết không nhắm mắt, hắn cười ngạo nghễ, đem cái đầu chọc ở mũi đao giơ lên cao cao, trong Tùy quân nhất thời tràn đầy tiếng hoan hô...

Sau nửa canh giờ, kỵ binh Tùy quân tụ lại mấy vạn con bò con dê, xua xe lương thực cuồn cuộn hướng nam xuất phát. Mới đi vài dặm, mấy kỵ binh thám báo từ phía đông vội vàng chạy tới, tới trước mặt Bùi Hành Quảng vội vàng nói: “Bùi tướng quân, đại soái đến rồi!”

Bùi Hành Quảng ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, mừng rỡ hỏi: “Đại soái ở nơi nào?”

“Ngay tại phía đông ngoài mười lăm dặm!”

Bùi Hành Quảng quay đầu ra lệnh: “Đệ nhất doanh xua dê bò, huynh đệ còn lại đi theo ta!”

Hắn dẫn mấy ngàn kỵ binh hướng phía đông chạy vội đi.

Ở phía đông, trên thảo nguyên ngoài mười mấy dặm, một mũi đại quân mấy vạn người đang hướng tây uốn lượn di chuyển, phía trước đội ngũ tinh kỳ phấp phới, một lá thanh long xích kỳ được khảm viền vàng đặc biệt khiến người ta chú ý, đây là vương kỳ của Tùy quân, lá vương kỳ này tồn tại ý nghĩa Tề vương Trương Huyễn cũng ở trong quân.

Trương Huyễn đúng là ở trong quân, đây là hắn dẫn bốn vạn đại quân trên đường từ Tân Thành đánh về phía Yến Thành.

Trương Huyễn cưỡi trên chiến mã, dọc đường đánh giá bãi chăn nuôi mênh mông vô bờ hai bên, xa xa là Y Vô Lư sơn xanh um mênh mông. Trương Huyễn chỉ vào thảo nguyên hai bên cười nói với Đỗ Như Hối: “Ta luôn tiếc nuối chúng ta không có cỏ nuôi súc vật của thảo nguyên, hiện tại ta mới phát hiện, thì ra chúng ta sớm đã có bãi chăn thả, mấy năm như vậy thế mà chưa phát hiện, sớm biết, ta làm sao vất vả ở quận Bắc Hải liều mạng trồng cỏ chứ?”

Đỗ Như Hối khẽ cười nói: “Quận Bắc Hải làm là chăn nuôi, điện hạ cần lại là ngựa quân đội, quận Bắc Hải đã thành nơi sản sinh trâu cày số một thiên hạ, điện hạ lại ảo não ở quận Bắc Hải trồng quá nhiều cỏ, tựa như có chút trống đánh xuôi, kèn thổi ngược!”

Trương Huyễn cười to ha ha, “Thời kì chiến tranh nghĩ chiến mã quá ít, thời kì hòa bình lại hận trâu cày không đủ, quả thật là tự mâu thuẫn, được rồi! Ta không đề cập tới quận Bắc Hải, chúng ta có Liêu Đông, vậy về sau cũng đã có nơi nuôi chiến mã.”

Lúc này, xa xa một kỵ binh thân vệ chạy tới, từ xa đã ghìm ngựa hô to: “Đại soái, Bùi tướng quân cầu kiến!”

Trương Huyễn cũng thấy một đám kỵ binh Tùy quân xa xa đến, người cầm đầu chính là Bùi Hành Quảng. Hắn cười gật gật đầu, “Để hắn qua đây đi!”

Đại quân ngừng tiến lên. Không bao lâu, Bùi Hành Quảng mang theo mấy đại tướng chạy như bay tới. Bùi Hành Quảng xoay người xuống ngựa, tiến lên quì một gối hành lễ, “Ty chức tham kiến đại soái!”

Mấy đại tướng cũng đều quỳ xuống hành lễ theo. Trương Huyễn xuống ngựa nâng Bùi Hành Quảng dậy, cười nói: “Nguyên Khánh ở Liêu Đông vất vả rồi, các vị tướng quân xin đứng lên!”

Bùi Hành Quảng gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Đại soái sao lại từ phía đông tới đây?”

Trương Huyễn cười cười, “Ngươi cảm thấy ta nên từ nơi nào tới đây?”

“Ta cho rằng đại soái sẽ từ trên biển tới, hoặc là từ quận Bắc Bình tới.”

Bên cạnh, Đỗ Như Hối cười bổ sung nói: “Bùi tướng quân có lẽ không biết! Chúng ta đã lấy được toàn bộ thành lũy quan trọng phía bắc sông Áp Lộc, đem quân đội Cao Ly chi viện ngăn trở ở phía nam sông Áp Lộc.”

Bùi Hành Quảng vui mừng quá đỗi, “Vậy chẳng phải là quân đội Cao Ly ở Liêu Đông không có cứu viện bên ngoài nữa sao?”

Trương Huyễn gật gật đầu, “Đúng là như thế, ta muốn biết tình huống quân đội Cao Ly hiện tại như thế nào.”

“Khởi bẩm đại soái, ước chừng có khoảng bốn vạn quân đội Cao Ly bị chúng ta vây khốn ở Yến Thành, chúng ta chưa công thành, hai bên chỉ đang giằng co, đối phương cũng chưa có dấu hiệu phá vây, tựa như lương thực khá đầy đủ, nhắm chừng bọn chúng đang đợi viện quân.”

Trương Huyễn đương nhiên biết lương thực Yến Thành vì sao dư dả, nếu không thủ quân Liêu Đông thành cũng sẽ không hết lương phá vây, hắn cũng biết Yến Thành cao lớn chắc chắn, không thua gì Liễu Thành, muốn đánh hạ Yến Thành cũng không dễ, nhưng chỉ cần quân đội Cao Ly bị nhốt, sớm hay muộn phải có một ngày sụp đổ, lúc này thật ra không cần sốt ruột.

Lúc này, Trương Huyễn thấy xa xa có không ít dê bò tới, liền chỉ roi ngựa cười hỏi: “Các ngươi kiếm dê bò ở đâu thế?”

Bùi Hành Quảng vội vàng đem việc Khiết Đan ý đồ viện trợ Cao Ly, mà bị quân đội của mình nói rõ một lần, cuối cùng cười nói: “Bọn chúng xua hơn ba vạn con dê con bò và mấy ngàn thạch lương thực, bị chúng ta đoạt lấy toàn bộ, trở thành chiến lợi phẩm của chúng ta, vừa lúc cho đại soái dùng để khao quân.”

Trong lòng Trương Huyễn kỳ quái, nhìn thoáng qua Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối hiểu ý tứ Trương Huyễn, cười nói: “Khiết Đan này cũng là người ba phải! Cao Ly đã bị vây khốn rồi, nó còn phái người đến đưa bò dê, rõ ràng là không muốn xuất binh nhưng lại không chịu mất mặt, làm bộ làm tịch ứng phó một phen, hơn ba vạn con dê con bò này cũng có thể lý giải là một loại tư thái hạ thấp của Khiết Đan, bồi thường đối với cuộc chiến Liễu Thành.”

Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, “Hơn ba vạn con bò con dê đã muốn đuổi ta đi sao? Đây là đuổi ăn xin à!”

Bình Luận (0)
Comment