Hắn lập tức hỏi Bùi Hành Quảng tiếp, “Người Hề thái độ thế nào?”
“Hồi bẩm đại soái, người Hề trợ giúp rất lớn đối với chúng ta, đã trước sau cho kỵ binh chúng ta hơn năm mươi vạn con dê làm quân lương, bọn họ là dân tộc rất yếu thế, luôn bị Khiết Đan và Đột Quyết ức hiếp.” Bùi Hành Quảng rất cảm tạ người Hề giúp đỡ đối với mình, cố ý nói tốt thay bọn họ.
Trương Huyễn gật gật đầu, “Ngươi phái người đi nói cho Tô Chi, nói ta ngay tại Yến Thành, nếu hắn có thành ý hối cải, thì bảo hắn đến Yến Thành gặp ta!”
***
Thái Hành bát hình phần lớn là bởi vì nước sông ngàn vạn năm cọ rửa mà hình thành, Phũ Khẩu hình là đường khe núi do Chươ ng Thủy xuyên qua dãy núi Thái Hành mà hình thành, ở lối vào phía đông gọi là Phũ Khẩu quan, mà lối ra phía tây thì gọi là Hồ quan, bốn phía Hồ quan đều là vách núi cao trăm trượng, mà lối ra phía tây tựa như miệng cái ấm nước, tên cổ là Hồ quan.
Ở sau khi quân Đường tiến công Hà Bắc thất bại, Tùy quân phản kích đánh vào Tịnh Châu, chiếm cứ lối ra phía tây Tỉnh hình và Phũ Khẩu hình Tây Cố quan cùng Hồ quan. Chiếm cứ hai tòa hùng quan này, Tùy quân liền có thể hướng Tịnh Châu tiến quân bất cứ lúc nào, hơn nữa trên cơ bản ngăn chặn thông đạo tiến quân hướng Hà Bắc của Tịnh Châu.
Cũng chính là duyên cớ này, đoạt lại Tây Cố quan và Hồ quan đã thành tâm bệnh lớn nhất của quân Đường. Lần này Tùy quân phản công Cao Ly, đối với Đường quân mà nói chính là một cái cơ hội cực kỳ khó có được.
Tuy quân đội và triều đình đều đạt thành chung nhận thức, đoạt lại Tây Cố quan và Hồ quan cũng không tồn tại không thỏa đáng trên đạo nghĩa, nơi đó vốn là quan ải của bọn họ, chỉ cần không tiến công Hà Bắc, người trong thiên hạ cũng sẽ không chỉ trích bọn họ giúp dị tộc.
Nhưng Đại Đường thiên tử Lý Uyên lại không nghĩ như vậy, hắn không chỉ muốn đoạt lại hai quan ải, còn muốn nhân cơ hội cướp lấy Tỉnh hình và Phũ Khẩu hình, nếu có thể hắn thậm chí còn muốn tiếp tục đông tiến, đặc biệt đánh hạ Trung Đô, đó luôn là giấc mộng của Lý Uyên.
Chính là căn cứ vào khát vọng muốn cướp lấy Trung Đô của Lý Uyên, Đường quân liền đem mục tiêu chỉ hướng Hồ quan, chỉ cần có thể đoạt lấy Phũ Khẩu hình, cánh cổng lớn phía tây Trung Đô liền bị mở ra, nhưng đây là một cuộc chiến đấu bí mật. Đường quân phong tỏa tất cả tin tức, không cần nói Trường An, ngay cả quận trì huyện Thượng Đảng chỗ Hồ quan cùng Thiệp huyện gần nhất, dân chúng bình thường cũng không biết Hồ quan đang bùng nổ chiến đấu, toàn bộ đường đi Hồ quan đều bị binh sĩ Đường quân phong tỏa, Đường quân đưa ra lý do là diệt phỉ.
Tuy Đường quân làm công tác giữ bí mật vô cùng tốt, nhưng bọn họ cướp lấy Hồ quan lại không thuận lợi. Lý Hiếu Cung dẫn ba vạn Đường quân đã kịch chiến ở Hồ quan gần mười ngày, thương vong mấy nghìn người, nhưng như vẫn chưa thể hạ được Hồ quan. Áp lực của Lý Hiếu Cung cực lớn, thiên tử Lý Uyên đã là lần thứ ba phái người đưa mật chỉ cho hắn, giao trách nhiệm hắn phải ở trong năm ngày không tiếc mọi giá lấy được Phũ Khẩu hình.
Sắc trời tờ mờ sáng, Lý Hiếu Cung đứng một mình ở cửa đại doanh, yên lặng nhìn chăm chú vào tường thành Hồ quan ngoài vài dặm, ở dưới tường cao hình nửa vòng tròn rộng không đủ hai dặm này có vô số tướng sĩ Đường quân chết trận nằm, nhưng quan thành vẫn đồ sộ đứng sừng sững, khiến Lý Hiếu Cung không thể đối mặt rất nhiều tướng sĩ chết trận, cũng khiến Lý Hiếu Cung thấp thỏm lo âu, thánh thượng thế mà bảo mình trong năm ngày lấy được Phũ Khẩu hình, sao có thể làm được.
Lúc này, phó tướng Trương Lượng đi lên trước nói: “Tấn công đã sắp nửa tháng, ta cảm thấy thủ quân trên quan ải cũng không nhiều nữa, có thể không hơn ngàn người, có lẽ chúng ta kiên trì thêm một phen sẽ có hiệu quả.”
Lý Hiếu Cung cười khổ một tiếng, “Ngươi không cảm thấy công thành không được cũng không phải vấn đề bao nhiêu thủ quân sao? Mà là chủ tướng giữ ải của đối phương rất lợi hại, nghe nói người này chỉ là một giáo úy, một giáo úy nho nhỏ có thể dẫn hai ngàn binh sĩ kịch chiến mười ngày với ba vạn đại quân của ta, làm ta thương vong hơn bốn ngàn người, tin tức truyền ra, Lý Hiếu Cung ta chẳng phải là bị người trong thiên hạ nhạo báng.”
Trương Lượng cắn răng nói: “Không bột đố gột nên hồ, cho dù tướng thủ thành lợi hại nữa, dưới trướng không còn binh sĩ, hắn vẫn xong đời, điện hạ hạ chỉ đi! Ta tự mình dẫn quân công thành, hôm nay không đánh hạ được thành, Trương Lượng ta nguyện chịu quân pháp xử trí.”
Lý Hiếu Cung nghĩ tới chiếu thư của thiên tử, nếu bọn họ còn không đánh hạ được thành, chỉ sợ cũng không thể hướng thiên tử ăn nói. Hắn liền gật gật đầu, “Quân lệnh trạng thì không cần, không công hạ được thành, thanh danh ngươi ta đều mất hết. Cho ngươi một vạn quân, phải đánh hạ được quan ải này!”
“Tuân lệnh!”
Trương Lượng thi lễ vội vàng đi. Lý Hiếu Cung nhìn quan ải xa xa, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thanh danh Lý Hiếu Cung ta phải hủy ở trên quan ải này sao?”
~~~~
Tướng thủ thành Hồ quan vốn là một lang tướng, tên là Triệu Bình, nhưng ngày đầu tiên công thành chiến bùng nổ, Triệu Bình đã bị tên lạc của Đường quân bắn trúng mà bất hạnh bỏ mình. Sau đó, quan quân đội chính trở lên đều nhất trí đề cử giáo úy Vương Huyền Kính tiếp nhận quyền chỉ huy, Vương Huyền Kính dẫn hai ngàn thủ quân kịch chiến mười ngày với Đường quân, thương vong gần nửa, nhưng vẫn khống chế chặt chẽ Hồ quan.
Trời còn chưa sáng, trên đầu tường Hồ quan liền thả xuống mấy chục sợi dây thừng dài, Vương Huyền Kính mang theo năm mươi binh sĩ theo dây thừng xuống dưới thành, từ trên thi thể binh sĩ Đường quân chết trận lấy giỏ tên, lại ở trong trăm bước cách tường thành thu thập tên chưa hư hao. Thủ thành cần lượng lớn tên, nhưng tên trong tay bọn họ đã sắp dùng hết rồi, chỉ có thể dựa vào các loại biện pháp xuống dưới thành thu thập.
Trong thành, mấy trăm binh sĩ đang bận rộn cưa gỗ, đây là vũ khí phòng ngự bọn họ dư dả nhất, từ trong thung lũng chặt hơn một ngàn cây to, lại cưa thành hai thước một đoạn, liền làm thành cây lăn sát thương mạnh mẽ.
Nhưng vì thủ thành trì, bọn họ không tiếc chọn dùng tất cả vũ khí độc ác có thể nghĩ đến. Trong một ao nhỏ trên núi truyền đến từng trận tanh tưởi, đây là một loại nước độc mấy binh sĩ Tùy quân đang pha chế, dùng thạch tín, phân chim cùng dầu trộn lẫn với nhau, dùng nồi sắt lớn để đun, làm cho nó độc vô cùng, da dính phải là chết, cũng là một loại biện pháp thủ thành rất âm độc.
Trên tường thành, các binh sĩ đem từng bó tên kéo lên đầu tường, ở bên tường chắn mái có mấy trăm binh sĩ Tùy quân đang nằm ngủ say. Bọn họ đã không dám xuống thành, ăn ở đều ở trên đầu tường, sợ Đường quân đánh lén Hồ quan, nhưng bọn họ đã quá mỏi mệt, ai cũng ngủ cực kỳ say.
Lúc này, Vương Huyền Kính đeo mười mấy túi tên từ dưới thành trèo lên đầu tường, hướng mọi người hạ lệnh: “Bảo toàn bộ huynh đệ đều tỉnh lại, Đường quân sắp công thành rồi!”