Lô Trác vừa xấu hổ vừa lo lắng, hắn vội vàng chắp tay nói: “Tô tướng quốc, để ta tới nói đi!”
Tô Uy khoát tay, lại hướng các sĩ tử cao giọng nói: “Sĩ tử Hà Bắc quả thật không ít, có một vạn sáu ngàn người, nhưng thi được vào năm ngàn hạng đầu lại chỉ có chín trăm người, mọi người nghĩ ra đây là nguyên nhân gì chưa? Thật ra trong lòng mọi người đều hẳn là rõ, Trung Đô ở Ngụy quận, các quận Hà Bắc yên ổn, thuỷ bộ giao thông tiện lợi, chỉ cần là người đọc sách đều muốn đến Trung Đô thử vận khí, cho nên nhân số mới đông đúc, nhưng tài học lại tốt xấu lẫn lộn, đây là sự thật, các ngươi yêu cầu công bằng công chính, như vậy chúng ta dựa theo tài học để chọn, chẳng lẽ còn không công bằng không công chính sao?”
Lúc này Lý Cảnh cũng đi lên trước, thanh âm vang dội hô: “Ta là Binh bộ thượng thư Lý Cảnh, ta khuyên mọi người lấy đại cục làm trọng. Tề vương điện hạ đang dẫn quân ở Liêu Đông kịch chiến với đại quân Cao Ly, cần hậu phương ổn định, chúng ta không những không ủng hộ Tề vương điện hạ chống lại dị tộc, lại còn ở đây tụ tập đám đông kháng nghị, mọi người có nghĩ tới cái này ảnh hưởng đối với tướng sĩ tiền phương hay không, có nghĩ tới trách nhiệm trên vai mình hay không?”
Ngữ khí Lý Cảnh rất nghiêm khắc, các sĩ tử đều xấu hổ cúi đầu. Lúc này, Lô Hàm đứng lên, hướng sĩ tử hô: “Lý thượng thư nói đúng, mặt trận đang đại chiến, chúng ta không thể thêm phiền cho Tề vương điện hạ nữa, thị phi đúng sai, tin tưởng Tề vương điện hạ sẽ cho chúng ta một câu trả lời, chúng ta đi về trước!”
Lô Hàm là lãnh tụ sĩ tử du hành lần này, tuy hắn cũng không thể hoàn toàn tiếp nhận đạo lý của Tô Uy, nhưng Lý Cảnh lại nói đúng, hiện tại mặt trận đang tác chiến, bọn họ không thể ở hậu phương quấy rối. Lô Hàm ở trong sĩ tử có uy vọng rất cao, hắn đã đề xuất trở về, các sĩ tử liền đều đứng dậy giải tán.
Chỉ trong chốc lát, trên quảng trường chỉ còn lại có thưa thớt hơn trăm sĩ tử xem náo nhiệt, đại bộ phận sĩ tử đều đi trở về. Lúc này, Bùi Củ đi lên trước cười nói với Lô Trác: “Vừa rồi sĩ tử cầm đầu hình như là cháu Lô gia nhỉ!”
Sắc mặt Lô Trác nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
***
Một hồi sóng gió du hành tới cũng nhanh, lui cũng nhanh, nhưng nó lại sinh ra ảnh hưởng rất lớn, trong Trung Đô thành khắp nơi đều đang thảo luận việc này, các loại âm mưu luận, quyền lực đấu tranh luận truyền lưu ở phố lớn ngõ nhỏ.
Vào đêm, ở trong khách sạn Bình An phụ cận Thái Học, bốn người bọn Lô Hàm đang tụ tập ở trong phòng uống rượu liên hoan, bọn họ không chịu dư luận bên ngoài ảnh hưởng chút nào, giống như hôm nay xảy ra du hành thị uy không có một chút quan hệ với bọn họ, bọn họ lại đang thảo luận chiến dịch Cao Ly.
Lô Hàm bưng chén rượu cười nói: “Cao Ly cũng không phải nước lớn cường thịnh gì, trải qua ba lần Tùy quân chinh phạt, quốc lực của bọn họ đã rất suy nhược, đánh bại Cao Ly hẳn là vấn đề không lớn, mấu chốt là xử trí nó như thế nào, trực tiếp diệt nó thành lập quận huyện, ta cảm thấy bây giờ còn chưa phải lúc.”
Bên cạnh, Thôi Quảng Bình uống một ngụm rượu, cười nói: “Lô huynh nói đúng, ta cũng từng nghe tổ phụ nói, lần thứ ba viễn chinh Triều Tiên vốn có thể đánh hạ Bình Nhưỡng, nhưng thiên tử lúc ấy cho rằng cái giá diệt vong Cao Ly phải trả Đại Tùy khó có thể thừa nhận, sẽ chỉ làm Tân La và Bách Tể lớn mạnh, cho nên hạ lệnh không cho phép đánh hạ Bình Nhưỡng, Lai Hộ Nhi chính là vì thế mà bị bãi quan miễn chức, nhưng ta tổ phụ nói quyết sách này không sáng suốt, Lô huynh có thể nghĩ đến nguyên nhân chứ?”
Lô Hàm khẽ cười nói: “Hiện tại chiến tranh chính là nguyên nhân, Cao Ly dã tâm khó diệt, muốn thừa dịp Đại Tùy nội loạn mà cướp lấy Liêu Đông, thậm chí nhúng tay Hà Bắc, cho nên nói tiền thiên tử hạ lệnh không tấn công Bình Nhưỡng là quyết định sai lầm, đánh hạ Bình Nhưỡng cũng không có nghĩa là cần diệt vong Cao Ly, ngược lại, có thể triệt để chỉnh đốn Cao Ly, bồi dưỡng phái thân Tùy lên đài, diệt trừ phái dã tâm bọn Uyên Thái Tộ, chỉ có trải qua triệt để chỉnh đốn, Cao Ly mới có thể thành phụ quốc trung thực với chúng ta.”
Thôi Quảng Bình liên tục gật đầu, “Quan điểm của Lô huynh và tổ phụ ta hoàn toàn nhất trí.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận gõ cửa dồn dập, chỉ nghe chưởng quầy khách sạn ở ngoài cửa nói: “Lô công tử, có khách nhân quan trọng tìm!”
Lô Hàm tiến lên mở cửa, không khỏi ngẩn người, chỉ thấy ngoài cửa trừ chưởng quầy khách sạn, phía sau còn có một lão giả mặt giận dữ đứng, là Lô thị gia chủ Lô Trác. Lô Hàm vội vàng khom mình hành lễ, “Vãn bối tham kiến gia chủ!”
Lô Trác hừ nặng một tiếng, đẩy cửa đi vào phòng, ba người khác đều bị dọa ùn ùn đứng lên, cùng tiến lên trước hành lễ. Lô Trác nói với ba người bọn họ: “Các ngươi về tránh trước một chút đi!”
Ba người nhìn thoáng qua Lô Hàm, tuy không tình nguyện, nhưng cũng không thể không rời phòng. Lô Trác lạnh lùng nói: “Đem cửa đóng lại!”
Lô Hàm đóng cửa, khoanh tay cúi đầu đứng ở trước mặt gia chủ, Lô Trác ngồi xuống vỗ mạnh bàn nói: “Nghiệp chướng, ngươi muốn hại chết Lô gia chúng ta sao?”
Lô Hàm sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Tộc tôn không dám!”
“Ngươi sao không dám! Ngươi tổ chức ba ngàn sĩ tử chạy tới kháng nghị, ngươi còn có chuyện gì không dám làm, sao ngươi không tổ chức sĩ tử cầm đao kiếm lao vào Tử Vi cung đem chúng ta giết hết!”
Lô Trác rốt cuộc nhịn không được rống giận lên. Lô Hàm quỳ phốc xuống, rơi lệ nói: “Gia chủ nhất định muốn nói như vậy, tộc tôn cũng không thể nói gì hơn, nhưng chúng ta từ đầu tới cuối chưa thương tổn đến một ai, cũng chưa từng xông vào một nhà dân nào, chúng ta chỉ là vì khiếu nại, chỉ là hy vọng triều đình có thể coi trọng sĩ tử Hà Bắc khó xử, có thể bảo đảm lợi ích của sĩ tử Hà Bắc.”
Lô Trác trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ta không ngại nói cho ngươi, ngươi vốn là tiến sĩ hạng hai khoa cử, nhưng bởi vì ngươi tổ chức lần hành động lỗ mãng này, Lễ bộ đã đem ngươi xoá tên khỏi bảng vàng, hiện tại chỉ sợ ngươi ngay cả Thái Học cũng không vào được nữa.”
Nước mắt Lô Hàm tràn ra, giọng hắn run run nói: “Đây là triều đình trả thù đối với ta sao?”
“Không! Cái đó không quan hệ với triều đình, là ta kiên quyết yêu cầu, ta tuyệt không cho phép ngươi tổn hại đến lợi ích Lô thị gia tộc.”
Nói xong, Lô Trác hừ nặng một tiếng, đứng dậy liền nghênh ngang bỏ đi. Lô Hàm quỳ dưới đất, đã sớm khóc không thành tiếng. Lúc này, ba người bọn Thôi Quảng Bình từ ngoài cửa lao vào, bọn họ đều nghe được lời Lô Trác nói. Lý Triệu Hi phẫn hận nói: “Đây rõ ràng là muốn giữ mũ quan của mình, lại muốn lấy ra lợi ích của gia tộc để ép người.”
“Đúng thế!”
Thôi Quảng Lâm cũng hòa theo nói: “Khoa cử hạng hai đó! Cái này là được bổ nhiệm làm huyện lệnh, cứ như vậy bị người nào đó mạnh mẽ xoá tên.”
Lúc này, Thôi Quảng Bình khuyên nhủ: “Đây chỉ là ý nghĩ của bản thân gia chủ các ngươi, triều đình chưa chắc sẽ tiếp nhận, vẫn là chờ ngày mai yết bảng sau đó xem đi!”
Lô Hàm lau nước mắt, lặng lẽ gật gật đầu.