“Kết đảng phe phái tụ hội con tuyệt không tham gia, ví dụ như sĩ tộc Hà Bắc tụ hội, con cũng muốn khuyên phụ thân đừng tham gia nữa, đây là căn nguyên tương lai gây họa.”
Lý Nhân Thọ đã có chút hiểu ý tứ con trai. Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi cảm thấy sĩ tộc Hà Bắc đã kết đảng sao?”
Lý Thanh Minh gật gật đầu, “Sĩ tộc Hà Bắc lúc ở Giang Đô vì tự bảo vệ mình mà kết đảng có thể lý giải, nhưng sau khi tới Ích Đô nên giải tán, không nên có cách nói cái gì lãnh tụ sĩ tộc Hà Bắc nữa, càng không thể tụ hội định kỳ, cái này sẽ dần dần diễn biến thành quý tộc Quan Lũng thứ hai. Con rất hiểu biết Tề vương điện hạ, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép sĩ tộc các nơi kết đảng, phụ thân và bọn họ ở cùng một chỗ, sớm hay muộn sẽ có chuyện.”
Lý Thanh Minh nói một phen khiến phụ thân trong lòng Lý Nhân Thọ thực sự cảm thấy giật mình. Thật ra hắn cũng mơ hồ cảm giác được sĩ tộc Hà Bắc có chút không quá thích hợp, các địa vực thiên hạ đều có sĩ tộc, nhưng không giống mấy đại thế gia Hà Bắc thông qua cưới hỏi kết hợp chặt chẽ, cùng vinh nhục.
“Tề vương đã nói cái gì cho ngươi sao?” Lý Nhân Thọ thật cẩn thận hỏi.
“Tề vương thật ra chưa nói cho con, nhưng có một số việc không cần phải nói ra, rất nhiều người có chút đầu óc chính trị biết nên lựa chọn như thế nào, ví dụ như lần khoa cử này, con tuy không biết kết quả cuối cùng, nhưng con có thể khẳng định một điểm, sĩ tộc Hà Bắc tuyệt đối sẽ không chiếm ưu thế, hơn nữa còn phải bị chèn ép, con nghĩ hẳn là kết quả này.”
Lý Nhân Thọ ngẩn người, hắn bỗng ý thức được phương án của Tô Uy cực có thể là Trương Huyễn bày mưu đặt kế, mà không phải quyết định của chính Tô Uy, phương án này rất rõ ràng chính là nhằm vào sĩ tộc Hà Bắc. Lấy tính cách lão hòa giải của Tô Uy, hắn sẽ không đem nhân số sĩ tử Hà Bắc trúng tuyển từ tỉ lệ bốn thành lập tức giảm đến không tới hai thành, hắn là sẽ tuyệt không làm loại việc đắc tội với người ta này.
Lý Nhân Thọ có chút ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong phòng, hắn cũng dần dần tỉnh ngộ, tuy nhiên Huyễn tác chiến ở sông Liêu chưa thể quay về, nhưng cũng không có nghĩa là hắn mặc kệ việc khoa cử. Đây là khoa cử lần đầu, rất quan trọng, Trương Huyễn nhất định sẽ đem ý chí của mình thông qua phương thức thư tín truyền đạt cho Tô Uy.
Nghĩ thông suốt một điểm này, Lý Nhân Thọ hầu như có thể khẳng định phương án của Tô Uy thật ra chính là phương án của Trương Huyễn, đáng tiếc Lô Trác và Thôi Hoán thế mà đều không nghĩ tới một điểm này.
Thật ra ngay cả chính hắn cũng không phải chưa ý thức được sao? Nếu không phải con trai nhắc nhở, hắn vẫn tỉnh tỉnh mê mê, vì trúng tuyển bất công mà lòng đầy căm phẫn.
Đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến từng đợt tiếng hò hét, cha con Lý thị không khỏi ngẩn ra. Lý Nhân Thọ bước nhanh đi ra khỏi thư phòng, gặp quản gia vội vàng chạy tới trước mặt, “Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Nhân Thọ hỏi.
“Lão gia, bên ngoài có mấy ngàn sĩ tử đang du hành, bọn họ từ Thái Học đi hướng Tử Vi cung.”
Trong lòng Lý Nhân Thọ thầm cả kinh, “Chẳng lẽ là —— “
Hắn vội vàng đi ra ngoài cửa phủ, trên bậc thang cửa phủ có không ít gia đinh đứng, đang kiễng chân hướng bờ sông bên kia cách đó không xa nhìn quanh. Lý phủ ở tận cùng phía đông của thành mới, chỉ cách thành cũ một con sông, hai bờ sông cây liễu chưa thành bụi, bọn họ có thể thấy tình hình bờ sông bên kia. Chỉ thấy bờ sông bên kia có mấy ngàn sĩ tử du hành thị uy như nâng phu tử, không ngừng hô to khẩu hiệu, thể hiện ra tình cảm quần chúng xúc động.
Lý Nhân Thọ đã mơ hồ nghe thấy trong khẩu hiệu có hai chữ ‘Hà Bắc’, hắn càng thêm kinh hãi, vội sai gia đinh đi hỏi thăm tình huống.
Không bao lâu, gia đinh chạy tới bẩm báo, “Lão gia, đều là sĩ tử Hà Bắc, bọn họ nói triều đình đang cố ý chèn ép sĩ tử Hà Bắc, yêu cầu triều đình trả một cái công bằng.”
Lý Nhân Thọ ngây dại, sự việc quả thực bị làm ầm ĩ rồi. Lúc này, Lý Thanh Minh đi lên trước trầm giọng nói: “Tin tức không nên truyền nhanh như vậy, cái đó không quan hệ với buổi sáng quyết nghị, hẳn là vài ngày trước đã có người mưu tính, chỉ là thời cơ chúng nó xuất hiện quá không khéo, Lô thượng thư và Thôi thượng thư chỉ sợ khó thoát trách nhiệm.”
Lý Nhân Thọ thở dài, nói với con trai Lý Thanh Minh: “Ngươi nói có đạo lý, chuyện này vi phụ quả thật không nhìn thấu bằng ngươi.”
Hắn lại lẩm bẩm: “Lô Trác thực không nên đem chuyện này nói ra, hắn hướng Tề vương điện hạ ăn nói như thế nào?”
Lý Thanh Minh cười cười nói: “Thật ra hiện tại cũng không có vấn đề gì, ít nhất ở trước khi thống nhất thiên hạ Tề vương sẽ không có động tác gì lớn đối với sĩ tộc Hà Bắc, sẽ chỉ chậm rãi suy yếu. Phụ thân tuy cũng tham gia sĩ tộc Hà Bắc tụ hội, chỉ là cần giữ nguyên tắc, khuyên bảo mọi người đừng làm việc quá phận nhiều hơn, hơn nữa phải chú ý không thể lén nuôi quá nhiều trang đinh, đây là tối kỵ. Nói thẳng, con cũng không hy vọng nhìn thấy tương lai sĩ tộc Hà Bắc bị thanh tẩy.”
Lý Nhân Thọ yên lặng gật đầu, hắn biết nên làm như thế nào rồi.
Lý Nhân Thọ như thế nào cũng không thể ngờ được, mấy ngàn sĩ tử du hành thế mà có liên quan với Triệu quận Lý thị. Một trong những kẻ tổ chức lần du hành này là tộc chất Lý Triệu Hi của hắn, kẻ cầm đầu tổ chức là Lô Hàm cháu Lô Sở, mặt khác còn có hai đứa cháu của Trác quận thái thú Thôi Hoằng Thăng là huynh đệ Thôi Quảng Bình cùng Thôi Quảng Lâm, bốn người này từ chỗ trưởng bối gia tộc nghe được tin tức đoàn hợp nghị giằng co không thôi, vì tranh thủ quyền lợi cho sĩ tử Hà Bắc, bốn người ở trong mấy ngày thời gian tổ chức ba ngàn sĩ tử du hành trên đường, gây áp lực cho triều đình.
Bốn người này đều là thanh niên nhiệt huyết, lấy tài học bọn họ thi đỗ khoa cử không có vấn đề, nhưng bọn họ vì theo đuổi công bằng chính nghĩa, dứt khoát tổ chức lần du hành này, hơn nữa bọn họ tổ chức rất đắc lực, một đường đi hướng Tử Vi cung, chưa xuất hiện hành vi quá khích như phá phách cướp bóc.
Ba ngàn sĩ tử ngồi chiếu ở trước cổng Tử Vi cung, bắt đầu tĩnh tọa thị uy. Lúc này, trên vạn binh sĩ từ cửa thành bắc chạy tới, đem ba ngàn sĩ tử bao vây nhiều vòng, đồng thời triều đình cũng bị kinh động, Tô Uy và Bùi Củ mang theo đám đông quan viên đi ra, Lô Trác và Thôi Hoán cũng nghe tin vội vàng chạy ra.
“Các ngươi đang làm gì?”
Lô Trác nổi trận lôi đình, xông lên trước hướng đám sĩ tử cả giận nói: “Nơi này là trọng địa triều đình, các ngươi muốn tạo phản sao? Trở về cho ta, tất cả trở về!”
Các sĩ tử đều cúi đầu, ai cũng không hé răng. Lúc này, có thị vệ dựng một cái đài gỗ, hai thị vệ đỡ Tô Uy run rẩy đi lên đài gỗ. Tô Uy cao giọng nói: “Lão phu Tô Uy, nghĩ hẳn mọi người cũng biết ta, ta biết các ngươi vì sao mà đến, các ngươi cảm thấy không công bằng đối với sĩ tử Hà Bắc, yêu cầu gia tăng danh ngạch, ta có thể lý giải tâm tình các ngươi, nhưng mọi việc trốn không thoát một chữ ‘Lý’, ta giảng đạo lý với các ngươi.”