Bỗng, phương bắc truyền đến tiếng vó ngựa như sấm, mặt đất bắt đầu chấn động, đây là kỵ binh của Tùy quân đánh tới. Uyên Khánh Cung gấp đến độ hét lớn một tiếng, “Theo ta phá vây ra ngoài!”
Hắn dẫn mấy ngàn quân hướng Tùy quân chặn bọn hắn lao đi. Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, mục tiêu cũng phi thường rõ ràng, phải phá vây đến phía trước, mới có thể thoát khỏi Tùy quân bao vây. Lúc này quân đội Cao Ly phía nam cũng hô to lên, binh sĩ Cao Ly ý đồ chạy về phía nam bị ba ngàn trọng giáp bộ binh cùng tám ngàn bộ binh chặn, khiến bọn hắn đường lui hai đầu của nam bắc đều đứt, phía tây là Tát Thủy chảy xiết, phía đông là rừng rậm rậm rạp mênh mông vô bờ, trừ liều chết từ phía nam phá vây ra ngoài, bọn họ đã không còn đường ra nữa.
Bình minh mới lên, sắc trời đã tờ mờ sáng, ở bờ đông Tát Thủy chỗ phía nam Áp Lộc thủy khoảng sáu mươi dặm, năm vạn Tùy quân đem hai vạn sáu ngàn binh sĩ Cao Ly bao vây nhiều vòng, tiếng hô giết rung trời. Binh lực Tùy quân ưu thế rõ ràng, sĩ khí quân đội Cao Ly hạ thấp, bại cục đã định.
***
Thành Bình Nhưỡng, từ sau khi Quyền Hoàn ngoài ý muốn biến mất, Uyên Thái Tộ từng bước đem quyền lực tài phú của Quyền Hoàn đoạt vào trong tay mình. Trăm quan tranh nhau hướng hắn a dua, lần lượt viết huyết thư tỏ vẻ nguyện trung thành, thậm chí đại tướng Cao Huệ Chân vốn trung với Cao Nguyên cũng viết huyết thư nguyện ý hướng hắn trung thành, mà Anh Dương vương Cao Nguyên thì ngã bệnh, bệnh tình rất trầm trọng, Uyên Thái Tộ liền bắt đầu cân nhắc nhân tuyển tân vương.
Nhưng lo âu gấp gáp nhất vẫn là chiến cuộc phương bắc. Mười hai vạn đại quân đều đã phái đến phương bắc, đến bây giờ tình huống Liêu Đông chưa biết, quân đội Áp Lộc thủy cũng không có tin tức. Một là con trưởng của hắn, một là em trai ruột của hắn, đều không có tin tức, thực sư khiến Uyên Thái Tộ cảm thấy bất an.
Buổi chiều hôm đó, Uyên Thái Tộ sau khi ngủ trưa tỉnh lại, chuẩn bị dậy tới hoàng cung, hôm nay là ngày cùng bách quan thảo luận lập ****, cái gọi là thảo luận cũng chỉ là làm hình thức. Uyên Thái Tộ hắn nhìn trúng ai, người đó sẽ là vua nối ngôi, Uyên Thái Tộ cùng Cao Kiến Vũ em trai Cao Nguyên quan hệ không tồi, Cao Kiến Vũ nhiều lần hướng hắn biểu đạt nguyện ý thay hắn sẻ chia lo lắng, ý tứ chính là nói, Cao Kiến Vũ nguyện làm con rối, đem quyền lớn chắp tay nhường cho Uyên Thái Tộ hắn.
Sự tỏ thái độ này lại khiến Uyên Thái Tộ hài lòng, nhưng Uyên Thái Tộ có chút ngại Cao Kiến Vũ quá lớn tuổi, đã gần bốn mươi, nếu chỉ bốn tuổi còn không tệ, cho nên rốt cuộc lập ai làm ****, Uyên Thái Tộ còn chưa cân nhắc kỹ càng.
Một thị nữ cẩn thận đội mũ cho Uyên Thái Tộ, hai thị nữ hai bên lại đem hắn đỡ dậy, Uyên Thái Tộ lúc này mới đi về phía dưới sảnh. Vừa đi đến trong sân, chỉ thấy quản gia vội vàng hoang mang chạy vào, Uyên Thái Tộ trầm mặt xuống, hừ mạnh một tiếng, quản gia sợ hãi vội vàng quỳ xuống, cầm một cuộn thư nhỏ giơ lên cao cao, “Là thư chim ưng nhị tướng quân phát đến!”
Uyên Thái Tộ nghe nói là thư chim ưng của huynh đệ, hắn cũng không để ý làm ra vẻ nữa, đi lên hai bước, một tay cầm lấy thư chim ưng. Đây là thư chim ưng Uyên Khánh Cung lúc vừa mới rút khỏi đại doanh phát đến, ngay sau một canh giờ phong thư chim ưng này phát ra, Uyên Khánh Cung cũng đi vào trong cạm bẫy Tùy quân bao vây.
Uyên Thái Tộ tay run rẩy đem thư mở ra, vội vàng đọc một lần, mắt hắn dần dần dại ra. Tùy quân hỏa công đại doanh, Cao Duyên Thọ toàn quân bị diệt, quân đội của Uyên Khánh Cung kịp thời rời khỏi đại doanh, đang hướng Bình Nhưỡng rút lui.
Uyên Thái Tộ không biết là vui hay là buồn. Quân đội của Cao Duyên Thọ thế mà toàn quân bị diệt, vậy ý nghĩa lực lượng cuối cùng của Cao thị vương tộc cũng tiêu vong, vậy hắn còn cần rối rắm ai tới kế thừa vương vị, Uyên Thái Tộ hắn tự mình đăng vị làm Cao Ly vương không tốt sao?
Nhưng đại quân binh bại ở Áp Lộc thuỷ lại mang đến áp lực cực lớn cho Uyên Thái Tộ, cái đó ý nghĩa Tùy quân sắp đưa quân tới rồi.
Chờ chút!
Uyên Thái Tộ bỗng nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu chủ lực Tùy quân xuất hiện ở Áp Lộc thủy, vậy quân đội Cao Ly ở Liêu Đông thế nào rồi?
Hắn lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới, ở cuối thư, Uyên Khánh Cung vội vàng viết một hàng chữ, ‘Cờ vương của Trương Huyễn xuất hiện ở chiến trường, đệ rất nghi hoặc, nếu Trương Huyễn quả thực từ Liêu Đông nam hạ, thì Đại Lang nguy rồi!’
Ngực Uyên Thái Tộ đau đớn, như một con dao găm hung hăng cắm vào ngực hắn, thân thể loạng choạng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thị vệ vội vàng đỡ lấy hắn, ‘Đại nhân! Đại nhân!’
Uyên Thái Tộ khoát tay áo, ổn định cảm xúc của mình, âm thầm suy nghĩ, ‘Con trai dù sao cũng là chủ soái, cho dù toàn quân bị diệt cũng có thể còn sống, chỉ là làm tù binh, đem nó chuộc lại là được.’
Hắn không ngừng an ủi bản thân, lại trầm ngâm một lát, hắn phải hạ quyết tâm cướp lấy vương vị Cao Ly.
“Chuẩn bị xe ngựa cho ta, đi hoàng cung!”
Xe ngựa lao vun vút ở trên đường cái, Uyên Thái Tộ tạm thời đặt xuống chiến cuộc phương bắc, đặt xuống sự sống chết của con trai, đem ý nghĩ chuyển tới trên đoạt lấy vương vị. Trước mắt quân đội Bình Nhưỡng còn có hai vạn người, do Triệu Bắc Nghĩa, Cao Huệ Chân, Kiếm Vũ Kỳ cùng Quyền Văn Thọ bốn đại tướng thống lĩnh, trong đó ba người đã hướng hắn tỏ vẻ nguyện trung thành, chỉ có Quyền Văn Thọ vẫn bảo trì trầm mặc. Quyền Văn Thọ là con trưởng của Quyền Hoàn, hắn đương nhiên sẽ không nguyện trung thành với mình, nhưng người này là tên công tử trăng hoa, không đáng lo, hơn nữa còn đóng quân ngoài thành, ảnh hưởng cũng không lớn.
Trước mắt Kiếm Vũ Kỳ và Triệu Bắc Nghĩa đóng quân ở trong thành đều là thủ hạ của mình, đương nhiên sẽ ủng hộ mình làm vương, mấu chốt là thái độ của Cao Huệ Chân. Hắn tuy hướng mình trình thư nguyện trung thành, nhưng hắn dù sao cũng là vương tộc, mặc kệ hắn nguyện trung thành hay không mình đều phải nhổ cỏ tận gốc, còn có Cao Khai Đạo, nghe nói người này chạy đi Đột Quyết, cũng là một tai hoạ ngầm.
Uyên Thái Tộ đã cân nhắc rõ ràng, hôm nay tạm thời không đề cập tới việc phế Cao thị vương tộc, chờ giết Cao Huệ Chân xong lại chính thức phế vương.
Xe ngựa vào hoàng cung, chậm rãi dừng lại trước bậc thang, một thị vệ chạy tới thay hắn mở cửa xe.
“Các đại thần đều đến rồi sao?” Uyên Thái Tộ hỏi.
“Hồi bẩm Mạc Ly Chi đại nhân, đều đã đến, ở Bạch Hổ đường chờ đại nhân.”
Bạch Hổ đường là chỗ triều đình Cao Ly thảo luận việc quân sự quan trọng, gần sát nội cung, bình thường thị vệ cũng không được phép đi vào. Uyên Thái Tộ rất giỏi võ, hơn nữa hông đeo bảo kiếm, nên cũng không sợ. Hắn bảo thị vệ chờ ngoài điện, mình sải bước đi lên bậc thang, đi hướng Bạch Hổ đường, đi qua một cái hành lang thật dài, sân phía trước là Bạch Hổ đường.