Uyên Thái Tộ đi vào sân, lại bỗng phát hiện trong ngoài không có một thị vệ. Trong lòng hắn nhất thời cảm thấy một tia không ổn, đang muốn xoay người rời đi, trên sảnh bỗng truyền đến một thanh âm quen thuộc, “Mạc Ly Chi đại nhân, đã lâu không gặp nhỉ?”
Hắn ngẩng đầu hướng đại sảnh nhìn lại, trên đại sảnh không có bách quan chờ hắn đến bàn bạc quyết sách, mà là một người khoanh tay đứng, chính là Quyền Hoàn ở mười ngày trước đã bị thủ hạ của Cao Liệt ám sát, chỉ thấy hắn tựa cười mà không cười nhìn mình.
Uyên Thái Tộ giống như thấy quỷ, hắn bị dọa hồn vía lên mây, cửa sân phía sau ‘Ầm’ đóng lại. Uyên Thái Tộ đã rõ, Quyền Hoàn căn bản chưa chết, hắn ‘Xoẹt’ rút trường kiếm, hét to một tiếng hướng Quyền Hoàn đánh tới, “Cao Liệt không giết được ngươi, để lão phu tự tay đến kết quả ngươi!”
Quyền Hoàn cười lạnh một tiếng, cầm cái chén hung hăng ném xuống dưới đất, quát: “Động thủ!”
Trong cửa hông hai bên bỗng lao ra trên trăm tên đao phủ đồ đen, hướng Uyên Thái Tộ đánh tới. Uyên Thái Tộ ra sức phản kháng, hắn chỉ đâm chết hai người bảo kiếm trong tay đã gãy, đao phủ ùa lên, loạn phủ đánh xuống, đáng thương một đời kiêu hùng của Cao Ly, cuối cùng lại chết ở dưới đao phủ thủ.
Một đao phủ thủ đem đầu Uyên Thái Tộ dâng lên, Quyền Hoàn cười một tiếng âm trầm, nói với cái đầu: “Ngươi tên ngu xuẩn này, cho rằng một mũi tên nỏ có thể bắn thủng long lân giáp trên người ta sao? Ta chỉ là xem ngươi muốn làm gì, chờ một ngày này thu thập ngươi.”
Cửa sân mở, đại tướng Kiếm Vũ Kỳ bước nhanh đi lên, quì một gối nói: “Khởi bẩm đại nhân, trong cung đã hoàn toàn khống chế, Cao Kiến Vũ đã bị thuộc hạ bí mật xử tử.”
Quyền Hoàn hài lòng gật gật đầu, chỉ cái đầu Uyên Thái Tộ, cười đắc ý nói: “Kiếm tướng quân, ngươi xem xem đây là ai?”
Kiếm Vũ Kỳ thấy rõ gương mặt cái đầu, dọa hắn trợn mắt đứng lên. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức quỳ xuống nói: “Kiếm Vũ Kỳ nguyện vì đại nhân quên mình phục vụ!”
“Đi đi! Bao vây phủ đệ của Triệu Bắc Nghĩa cho ta, cả nhà già trẻ không giữ lại một ai.”
“Tuân lệnh!”
Kiếm Vũ Kỳ lại vụng trộm liếc cái đầu một cái, lúc này mới lòng còn sợ hãi xoay người vội vàng đi.
Quyền Hoàn mang theo cái đầu đi vào nội cung, đi mãi tới trước giường bệnh của Cao Nguyên, chỉ thấy một thị nữ đang cho Cao Nguyên hơi thở mỏng manh uống thuốc, xem bộ dáng Cao Nguyên đã hấp hối, mắt không nhìn thấy nữa.
Quyền Hoàn đi lên trước cười nói: “Để ta tới đi!”
Quyền Hoàn tiếp nhận bát cho Cao Nguyên uống mấy ngụm thuốc. Cao Nguyên chậm rãi mở mắt, thấy là Quyền Hoàn, hắn thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi.”
Quyền Hoàn khoát tay áo, “Các ngươi đều lui ra!”
Hoạn quan cùng cung nữ chung quanh đều lui xuống, trong đại điện chỉ có hai người bọn họ. Quyền Hoàn lúc này mới cười nói: “Ta cho quân thượng xem một món đồ.”
Hắn quay đầu khoát tay, “Bưng lên!”
Một tiểu hoạn quan nơm nớp lo sợ bưng khay đi lên, trong khay chính là cái đầu của Uyên Thái Tộ. Cao Nguyên nhìn cái đầu người, mắt nhất thời trợn tròn, hắn ngồi phắt dậy, một tay đem vải quấn trên đầu kéo xuống, cười to nói: “Uyên Thái Tộ, ngươi cũng có hôm nay!”
Hắn cười vui sướng như thế, thanh âm vang dội như thế, nào có chút bộ dáng sinh bệnh. Hoạn quan cùng cung nữ hầu hạ hắn nếu ở bên cạnh, nhất định sẽ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, thì ra quân thượng bệnh nặng sắp chết lại là giả vờ, trên thực tế một chút bệnh cũng không có.
Bên cạnh, Quyền Hoàn thản nhiên nói: “Quân thượng tốt nhất vẫn coi chừng một chút, đừng thật sự ngã bệnh.”
Cao Nguyên giang hai tay, cười to nói: “Ta từ trước tới giờ vốn không có bệnh, Uyên tặc đã chết, ta còn cần ngụy trang nữa sao?”
“Cái đó không nhất định!” Ngữ khí Quyền Hoàn trở nên có chút lạnh nhạt.
Cao Nguyên ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Quyền Hoàn, chỉ thấy trên mặt y mang theo vẻ mặt tựa cười mà không cười, trong lòng hắn có chút bất an, hỏi: “Lời này của đại nhân là có ý tứ gì?”
Quyền Hoàn chậm rãi mở bàn tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn thế mà nắm một cái bình sứ nhỏ màu đỏ, “Đây là ——” Cao Nguyên không hiểu đây là cái gì.
Quyền Hoàn dường như không có việc gì nói: “Đây là Hạc Đỉnh Hồng, thuốc độc mạnh nhất, kiến huyết phong hầu, vừa rồi ta không cẩn thận đem nó đổ vào trong bát thuốc của quân thượng.”
“Ngươi —— “
Cao Nguyên bỗng cảm thấy bụng đau đớn một trận, đau đến mức hắn không thẳng người nổi. Hắn vội vàng vịn cột giường, chỉ vào Quyền Hoàn nói: “Ngươi vì sao... Muốn giết ta, chẳng lẽ sợ ta... Không phong ngươi... Mạc Ly Chi sao?”
Quyền Hoàn không chút hoang mang nói: “Uyên Thái Tộ đã chết, ta đương nhiên là Mạc Ly Chi, nhưng ta càng thích một tiểu vương nhỏ tuổi hơn. Dù sao quân thượng đã sắp bệnh chết rồi, hiện tại chết mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Ta sẽ hậu táng quân thượng, mời lên đường đi!”
“Ngươi... Không được chết tử tế.”
Cao Nguyên liều mạng đứng lên hướng Quyền Hoàn đánh tới, nhưng chỉ đi một bước, liền cắm đầu ngã xuống đất, cả người run rẩy một lát, rốt cuộc thất khiếu chảy máu mà chết.
Quyền Hoàn cúi đầu cười âm trầm nói: “Ta sẽ không chết, ngược lại, ta sẽ sống rất khá.”
Hắn đứng lên quay đầu ra lệnh: “Đem hắn thu thập tốt, chuyển lên giường đi!”
Tiểu hoạn quan vội bước lên phía trước thu thập thi thể, đợi hắn thu thập không sai biệt lắm, Quyền Hoàn từ sau lưng một kiếm đâm chết tiểu hoạn quan, xách đầu Uyên Thái Tộ, đi nhanh về phía ngoài điện.
Hai ngày sau, Quyền Hoàn lập Cao Tàng hai tuổi làm Cao Ly vương, hắn tự phong làm Mạc Ly Chi, hoàn toàn nắm trong tay quyền lớn quân sự chính trị của Cao Ly.
***
Năm Đại Tùy Hưng Ninh thứ hai, ngày mười lăm tháng sáu, Tề vương Trương Huyễn tự mình dẫn tám vạn đại quân tới dưới thành Bình Nhưỡng, bởi vì kỵ binh Tùy quân thế tới nhanh chóng, đại tướng Quyền Văn Thọ đóng quân ở ngoài thành không kịp rút lui, bị cắt đứt con đường về thành, Quyền Văn Thọ dẫn quân đầu hàng Tùy quân.
Cùng lúc đó, hai vạn thủy quân Tùy quân do lão tướng Lai Hộ Nhi dẫn dắt từ Phối Thủy đổ bộ, tiêu diệt năm ngàn quân của Cao Huệ Chân, Cao Huệ Chân không cam lòng bị ép tự sát mà chết.
Mười vạn đại quân vây Bình Nhưỡng, mà trong thành Bình Nhưỡng chỉ còn lại có một vạn thủ quân, quân dân trong thành hỗn loạn, lòng người hoảng sợ, sợ Tùy quân phá thành diệt thành, rất nhiều gia đình giàu có sớm trước mấy tháng đã cân nhắc lúc tình thế không ổn chạy đi thành nhỏ khác tị nạn, nhưng bởi vì tin tức bị phong tỏa, khi tin tức tiền phương binh bại truyền đến, Tùy quân đã đến dưới thành, khiến họ không có đường nào mà chạy.
Sáng sớm, mấy trăm nhà giàu trưởng giả của Bình Nhưỡng tụ tập ở trước biệt thự của Quyền Hoàn, yêu cầu gặp mặt Mạc Ly Chi đại nhân, “Chúng ta muốn gặp Mạc Ly Chi đại nhân, mời đại nhân đi ra nói chuyện!”
Đám đông cảm xúc kích động, không ngừng cao giọng hô to, hơn trăm binh sĩ cực kì khẩn trương, kết thành tường ở trước bậc thang ngăn cản đám người kích động lao vào trong phủ. Lúc này, Quyền Hoàn đang chuẩn bị xuất phát đi hoàng cung, ngoài cửa phủ không ngừng truyền đến tiếng hò hét khiến hắn thở dài, nói với thị vệ hai bên: “Không cần ngăn nữa, ta đi gặp bọn họ một chút.”