Trong vương phủ có năm trăm người đẹp sinh hoạt, ăn mặc chi phí không hề khác tần phi trong cung, phía trên cổng vương phủ treo biển lớn viền vàng ‘Trịnh vương cung’, các loại đi quá giới hạn đổi lấy là trong ngoài triều dã nhất trí trầm mặc.
Dã tâm của Vương Thế Sung bắt đầu nhanh chóng bành trướng, nhưng Vương Thế Sung tuy đã nắm giữ gắt gao quyền to quân sự chính trị của Lạc Dương, nhưng hắn cho rằng thời cơ nhường ngôi đăng cơ còn chưa chín muồi, hắn cần làm một việc khiến người trong thiên hạ tán thành, đó là tiêu diệt quân Ngoã Cương và Vũ Văn Hóa Cập.
Nửa năm qua, Vương Thế Sung luôn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, cơ bản không bỏ một binh một tốt. Tuy hang ổ Ngõa Cương trống trơn, chỉ cần hắn muốn, Đông quận và Lương quận trở tay có thể lấy, nhưng Vương Thế Sung vẫn khắc chế ham muốn xuất binh, hắn đang kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, hắn muốn đợi lúc Ngõa Cương cùng Vũ Văn Hóa Cập lưỡng bại câu thương mới xuất binh ngư ông đắc lợi.
Trong thư phòng vương cung, hai cơ thiếp mới mỹ mạo xinh đẹp đang rúc vào bên người Vương Thế Sung, nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn, đôi mắt đẹp mang theo một tia u oán, Vương Thế Sung thì ngồi ở bên bàn phê duyệt tấu quyển. Đây là việc của hoàng đế, lại bị hắn cầm đến trong phủ một mình ôm lấy mọi việc.
Nếu là bình thường, hai cơ thiếp trốn không thoát móng vuốt sói của hắn, nhưng hôm nay Vương Thế Sung lại bị một phần mật báo hấp dẫn, nhất thời quên sắc đẹp bên người.
Mật báo là Thái Thường thiếu khanh Thôi Văn Tượng dâng lên, trên mật báo nói ti đãi đại phu Độc Cô Cơ thường ở trong phủ mở tiệc chiêu đãi tân khách, nhưng mỗi lần đến đều là cùng nhóm khách. Thôi Văn Tượng hoài nghi đám người Độc Cô Cơ là lấy cớ tiệc tùng mà vụng trộm tụ hội, hy vọng có thể dẫn tới Trịnh vương coi trọng.
Phía sau còn có một phần danh sách, đám người ti đãi đại phu Độc Cô Cơ, Lễ bộ thị lang Dương Thận Cung, Huỳnh Dương quận thừa Tôn Sư Hiếu, bộ binh tổng quản Lưu Hiếu Nguyên, còn có thiên ngưu trực trưởng Lý Kiệm, Đại Lý thừa Thôi Hiếu Nhân.
Vương Thế Sung nhìn một lát, lập tức ra lệnh thị vệ ngoài cửa: “Nhanh đi triệu Thái Thường thiếu khanh Thôi Văn Tượng tới gặp ta!”
Chỉ chốc lát, Thôi Văn Tượng đã vội vàng chạy tới. Tuy phụ thân Thôi Triệu của Thôi Văn Tượng trung thành với Vũ Văn Hóa Cập, hiện đã thăng làm Lại bộ thượng thư của Vũ Văn Hóa Cập, nhưng Thôi Văn Tượng làm quan ở Lạc Dương lại trung thành với Vương Thế Sung.
Vương Thế Sung không thích Thôi Văn Tượng con người này, hấp tấp, nông cạn, ngu xuẩn, lãnh khốc vô tình, vì leo lên trên mà không từ thủ đoạn, có công a dua mị thượng, lại không có tài trị quốc an bang, nhưng Thôi Văn Tượng là con trai trưởng của Bác Lăng Thôi thị, vì mượn sức Bác Lăng Thôi thị, Vương Thế Sung vẫn trọng dụng Thôi Văn Tượng, phong hắn làm Thái Thường thiếu khanh.
Thôi Văn Tượng đi vào thư phòng quỳ xuống hành lễ, “Vi thần Thôi Văn Tượng bái kiến Trịnh vương điện hạ!”
Vương Thế Sung nhìn nhìn Thôi Văn Tượng, bộ dạng thật ra tuấn tú lịch sự, đáng tiếc chỉ là cái gối thêu hoa. Hắn giơ giơ lên mật báo hỏi: “Ngươi viết thứ này là thật không?”
Thôi Văn Tượng vội nói: “Chắc chắn là thật, vi thần đã quan sát rất lâu, bọn hắn ít nhất đã có năm lần tụ hội, ở trong ngắn ngủn hai tháng.”
“Ngươi làm sao mà biết?”
Thôi Văn Tượng có chút đắc ý cười nói: “Hồi bẩm điện hạ, Đại Lý thừa Thôi Hiếu Nhân là đường huynh của vi thần, hắn trước mắt ở trong phủ của ta, ta có một lần lúc vô ý đọc thư Dương Thận Cung viết cho hắn, vi thần hoài nghi bọn hắn muốn đầu nhập vào Lý Uyên.”
Ba chữ ‘lúc vô ý’ khiến trên mặt Vương Thế Sung hiện lên một tia cười lạnh, sợ không phải vô tình đâu!
Nhưng nụ cười lạnh trên mặt nhanh chóng biến mất, Vương Thế Sung lại đổi một vẻ mặt cười tủm tỉm, “Thôi thiếu khanh cũng biết, bằng vào phán đoán mà không có chứng cớ, là rất khó thuyết phục số đông, như vậy đi! Thôi thiếu khanh nếu có thể thay ta tìm được chứng cớ xác thực bọn họ muốn mưu phản, ta có thể cho ngươi thăng một cấp nữa, đảm nhiệm Thái Thường khanh, thế nào?”
Thôi Văn Tượng vui mừng quá đỗi, liên tục dập đầu tạ ơn, “Cảm tạ điện hạ tín nhiệm, vi thần nhất định không làm điện hạ thất vọng!”
“Đi đi! Mau chóng cho ta tin tức.”
Thôi Văn Tượng dập đầu, lại chậm rãi lui xuống, một mỹ cơ bên cạnh bĩu môi nói: “Thế mà lại bán đứng đường huynh của mình, người như thế quả thật cũng hiếm thấy.”
Vương Thế Sung cười ha ha, hai tay ôm hai mỹ cơ, “Công phu trên giường của hai người các nàng càng hiếm thấy hơn, để ta hưởng thụ một phen nữa đi.”
~~~~
Phủ đệ của Thôi Văn Tượng ở phường Tích Thiện, đây là một tòa nhà Thôi thị gia tộc hai mươi năm trước bỏ khoản tiền lớn ở kinh thành đặt mua, diện tích hơn hai mươi mẫu, nguyên ý là cho tộc nhân ở lại lúc ở kinh thành, tương đương với nhà khách Thôi thị gia tộc ở kinh thành, nhưng từ sau năm năm trước phụ thân Thôi Triệu của Thôi Văn Tượng dọn vào ở, tính chất của nó cũng chậm rãi thay đổi, biến thành tòa nhà gia chủ chuyên môn hưởng dụng, hiện tại càng bị Thôi Văn Tượng chiếm đoạt, biến thành nhà riêng của hắn.
Nhưng bởi Thôi Triệu trung thành với Vũ Văn Hóa Cập, trở thành sỉ nhục của Bác Lăng Thôi thị, Thôi thị gia tộc ở đầu năm khai trừ vị trí gia chủ của Thôi Triệu, sửa do Thôi Hoằng Thăng đức cao vọng trọng tạm thời đảm nhiệm gia chủ. Thôi Văn Tượng mất đi quầng sáng con trai trưởng của gia chủ, cũng không dám quá kiêu ngạo, liền đem đông viện phủ đệ nhường ra, cho vài tên tộc nhân Thôi thị đọc sách làm quan ở Lạc Dương ở lại, Đại Lý thừa Thôi Hiếu Nhân chính là một trong số đó.
Thôi Hiếu Nhân là trưởng tử của Thôi Kiệt huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Thôi Triệu sinh, bởi vì phụ thân là thứ xuất, địa vị Thôi Hiếu Nhân ở gia tộc cũng không quá cao, nhưng bởi vì hắn chăm chỉ, cũng từng bước một làm tới chức Đại Lý tự thừa, coi như là quan lớn lục phẩm.
Buổi chiều, Thôi Hiếu Nhân vừa trở lại chỗ ở, Thôi Văn Tượng đã xuất hiện ở cửa sân của hắn, trong tay mang theo một bình rượu ngon, cười nói: “Huynh trưởng còn không về, bình rượu nho thượng hảo này ta sẽ hưởng một mình.”
Tuy quan hệ của Thôi Văn Tượng và tộc nhân Thôi thị rất cứng ngắc, Thôi Hiếu Nhân cũng không quá ưa gì y, nhưng y dù sao cũng là đường đệ của mình. Thôi Hiếu Nhân cười nói: “Chỉ có uống rượu đơn giản như vậy sao?”
Thôi Văn Tượng vẻ mặt ảm đạm, thở dài nói: “Trong lòng rất phiền muộn, nhưng lại không có bạn bè gì, chỉ muốn tìm huynh trưởng trò chuyện.”
“Một khi đã như vậy, thì vào nhà ngồi đi!”
Hai người vào thư phòng ngồi xuống, Thôi Hiếu Nhân lấy hai cái chén rượu, “Ta không giỏi uống rượu lắm, chỉ có thể uống đôi chén, hiền đệ thứ lỗi!”
Thôi Văn Tượng rót đầy một chén rượu cho hắn, “Không sao! Tận hứng là được, không cần uống rượu.”
Hai người cụng chén rượu một cái, uống một hơi cạn sạch. Thôi Hiếu Nhân quan tâm hỏi: “Hiền đệ có chuyện gì phiền lòng?”