Thôi Văn Tượng thở dài nói: “Hôm nay ta bị Vương Thế Uẩn sỉ nhục, bởi vì lúc trước ta hơi chậm trễ hắn, hắn ghi hận trong lòng, hôm nay liền mắng chửi ta cùng phụ thân vi phụ tử khuyển.”
Thôi Hiếu Nhân ngẩn ra, “Chuyện xảy ra khi nào, sao ta chưa nghe nói?”
“Loại chuyện này tự mình nén giận là được, sao còn có thể để người khác biết.”
Thôi Hiếu Nhân đồng tình nhìn huynh đệ, an ủi hắn: “Mọi người đều biết Vương Thế Uẩn là người thế nào, ỷ vào quyền thế Vương Thế Sung huynh đệ hắn làm uy làm phúc, rất nhiều người đều từng bị hắn mắng, hiền đệ không cần để ở trong lòng, coi như hắn là con chó, bị chó cắn một cái.”
“Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng uất ức! Mắt thấy Vương Thế Sung soán vị sắp tới, ta lại đắc tội người Vương gia bọn họ, tiền đồ một mảng tối tăm. Nếu không phải trước kia đắc tội Trương Huyễn, ta thật sự muốn đi đầu nhập Trung Đô. Huynh trưởng, chỉ cho ta con đường sáng đi!”
Thôi Văn Tượng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, Thôi Hiếu Nhân trầm ngâm thật lâu rồi nói: “Có lẽ ngươi có thể đầu nhập vào Lý Đường.”
Thôi Văn Tượng buông hai tay, “Huynh trưởng đừng kể chuyện cười, ta là sĩ tộc Hà Bắc, Lý Uyên sao có thể cần ta?”
“Cái này thì chưa chắc. Võ Đức Đế nếu ngay cả sĩ tộc Hà Bắc cũng không chứa được, hắn còn cần cái gì thiên hạ.”
Nói đến đây, Thôi Hiếu Nhân nhìn chăm chú vào Thôi Văn Tượng, “Ngươi nếu thật muốn đầu nhập Trường An, ta thật ra có thể giới thiệu cho hiền đệ một con đường.”
Thôi Văn Tượng mở to mắt nhìn, ra vẻ kinh ngạc nói: “Thì ra huynh trưởng đã—— “
“Cái này thì chưa, cũng là người khác tới tìm ta, ta chưa đáp ứng, nhưng cũng chưa từ chối, chỉ là nói cần cân nhắc vài ngày.”
“Không biết là ai?”
Thôi Văn Tượng có chút khẩn trương nhìn Thôi Hiếu Nhân, chỉ cần Thôi Hiếu Nhân nói ra cái tên đó, hắn sẽ tìm được mục tiêu.
Thôi Hiếu Nhân trầm ngâm một phen, áy náy nói: “Rất xin lỗi, sự tình liên quan trọng đại, ta không thể nói là ai, nếu hiền đệ thực sự ý, ta có thể làm người trung gian.”
Trong lòng Thôi Văn Tượng lập kế hoạch, liền thành khẩn nói với Thôi Hiếu Nhân: “Như vậy đi! Ta viết một phong thư, thỉnh cầu huynh trưởng ngày mai hỗ trợ chuyển giao một phen, ta muốn mau chóng có thể có được câu trả lời, nếu Trường An bên kia không được, ta chỉ có thể quay ra đầu nhập Trung Đô.”
Thôi Hiếu Nhân gật gật đầu, “Không phải ngày mai thì là ngày kia, ta nhất định giúp huynh đệ chuyển giao.”
“Đến! Chúng ta uống rượu.”
“Uống rượu!”
~~~~
Buổi tối hôm sau, Thôi Văn Tượng khẩn cấp tìm tới Vương Thế Sung. Hắn quỳ xuống hành lễ, nói với Vương Thế Sung: “Khởi bẩm điện hạ, vi thần khẳng định Lễ bộ thị lang Dương Thận Cung là người liên lạc của Lý Đường ở Lạc Dương.”
“Vì sao khẳng định như thế?” Vương Thế Sung hỏi.
Thôi Văn Tượng liền đem việc hắn và Thôi Hiếu Nhân uống rượu nói tỉ mỉ một lần, cuối cùng nói: “Thôi Hiếu Nhân buổi sáng hôm sau liền đi phủ đệ của Dương Thận Cung, sau đó giữa trưa hôm nay Thôi Hiếu Nhân liền nói cho ta biết, thư đã chuyển giao, bảo ta kiên nhẫn chờ. Ta theo dõi hắn một buổi sáng, hắn trừ đi gặp Dương Thận Cung, không gặp người khác nữa, cho nên ta có thể khẳng định Dương Thận Cung chính là người liên lạc Lý Đường.”
Trong mắt Vương Thế Sung lóe ra sát khí, chậm rãi gật đầu nói: “Một canh giờ sau, phú quý của ngươi có thể xuất hiện hay không, xem kết quả đi!”
Thôi Văn Tượng nhất thời kích động hẳn lên, hắn giống như thấy vị trí Thái Thường khanh đang hướng mình vẫy tay.
~~~~
Sau nửa canh giờ, hơn ngàn thị vệ của Vương Thế Sung bao vây phủ đệ của Dương Thận Cung. Bọn họ phá vỡ cổng, trực tiếp xông vào, Vương Thế Sung thân khoác nón vàng giáp vàng, tay cầm bảo kiếm bước vào Dương phủ. Lúc này, Dương Thận Cung bị binh sĩ trói áp giải ra ngoài. Dương Thận Cung là tôn thất Tùy triều, con Dương Đạt, Vương Thế Sung đã sớm muốn trừ khử y, một lần này vừa lúc nắm được thóp.
Dương Thận Cung nhìn thấy Vương Thế Sung, la lớn: “Vô tội!”
Vương Thế Sung cười lạnh một tiếng, “Có tội hay không, lục soát xong mới được.”
Bọn thị vệ ở trong Dương phủ lật rương lật hòm, cuối cùng ở trong thư phòng tìm được một gian mật thất, từ bên trong lục soát ra rất nhiều thư tín, trong đó còn có mấy chục phong thư qua lại của hắn và tỷ phu Đường triều Công bộ thượng thư, Ứng quốc công Vũ Sĩ Hoạch.
Vương Thế Sung đem một tập thư thật dày ném tới trước mặt Dương Thận Cung, sắc mặt Dương Thận Cung thoáng cái biến thành trắng bệch, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Đêm hôm đó, Dương Thận Cung không chịu nổi khổ hình, lần lượt khai ra, quân đội của Vương Thế Sung lùng bắt quy mô, bao gồm ti đãi đại phu Độc Cô Cơ, Huỳnh Dương quận thừa Tôn Sư Hiếu, bộ binh tổng quản Lưu Hiếu Nguyên, còn có thiên ngưu trực trưởng Lý Kiệm, Đại Lý thừa Thôi Hiếu Nhân hơn … hai mươi người bị nắm hết.
Ba ngày sau, đại thần bị bắt bị giải đi bờ Lạc Thủy chém đầu, cũng ở một ngày này, Thôi Văn Tượng chính thức thăng làm Thái Thường tự khanh, trở thành một trong các tâm phúc của Vương Thế Sung.
***
Thời gian dần dần đến thượng tuần tháng bảy, chính là ngày nóng nhất của một năm, mặt trời chói chang như lửa thiêu đốt đại địa, không khí như bị hòa tan, như nước lưu động ở giữa không trung.
Trên đường cái Trung Đô đặc biệt yên tĩnh, không nhìn thấy một người đi đường, ngay cả chó hoang cũng tránh ở chỗ râm mát thè cái lưỡi dài thở dốc.
Mấy chục binh sĩ thủ thành đầu đầy mồ hôi đứng ở trong lỗ cửa thành, tuy không bị mặt trời chiếu thẳng đến, nhưng trong lỗ cửa thành cực kỳ oi bức, mỗi binh sĩ đều mồ hôi đầm đìa.
Đúng lúc này, xa xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, tinh thần binh sĩ thủ vệ rung lên, đều hướng xa xa nhìn lại. Chỉ thấy một đội kỵ binh Tùy quân đang hướng bên này chạy nhanh tới, chờ bọn họ chạy lại gần, thì ra là ba kỵ binh dẫn theo sáu con chiến mã.
Chỉ thấy mỗi kỵ binh mặc hào giáp màu đỏ, ngay cả mũ giáp cũng màu đỏ, đây là trang phục của kỵ binh báo tin khẩn tám trăm dặm kịch, nếu không hơn ba người, như vậy thành trì các nơi đều không được phép ngăn trở, kinh thành cũng không ngoại lệ, binh sĩ thủ thành vội vàng nhường đường.
Một lát sau, ba binh sĩ báo tin chạy tới trước cửa thành, trên đầu tường có binh sĩ lớn tiếng hỏi: “Là tin tức tốt gì? Có phải Cao Ly bên kia đánh thắng rồi hay không.”
Một binh sĩ báo tin hô to: “Không sai, Cao Ly đã đầu hàng, chúng ta đã đánh hạ Bình Nhưỡng!”
Tin tức này thủ quân Trung Đô chờ mong đã lâu, khi nó đột ngột đến, toàn bộ binh sĩ đầu tường hầu như đồng thời hoan hô hẳn lên, các binh sĩ ném nón cao cao, kích động ôm nhau, trong một mảng tiếng hoan hô ở trên thành dưới thành, ba kỵ binh nhanh như điện chớp lao vào trong thành. Chỉ nghe bọn hắn hô to suốt đường: “Chiến báo mới nhất, phá được Bình Nhưỡng, Cao Ly đầu hàng!”
“Phá được Bình Nhưỡng, Cao Ly đầu hàng!”
Tin tức như mọc cánh truyền bá trong thành, toàn bộ Trung Đô thành vì thế sôi trào, mặt trời chói chang cũng rốt cuộc không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, phố lớn ngõ nhỏ chật ních dân chúng từ trong nhà chạy ra.