Lô Trác nhận định Thôi Quân Túc, hận âm thầm nghiến răng. Lô Thanh lại lạnh nhạt nói: “Không cần quản Tề vương là làm sao biết chuyện này, nhưng chuyện này đã xảy ra, phụ thân không nghĩ tới giải quyết hậu quả như thế nào sao?”
“Giải quyết hậu quả?”
Lô Trác không cho là đúng lắc lắc đầu, “Hắn là tộc tôn của ta, lại cầm đầy gây chuyện, ta là quân pháp bất vị thân, cần giải quyết cái hậu quả gì?”
“Không phải vấn đề này, mà là phụ thân phá khoa cử. Đây là khoa cử lần đầu tiên, ý nghĩa không phải là nhỏ, phụ thân chưa được Tề vương đồng ý, cũng chưa thảo luận với các tướng quốc đại thần, đã tự tiện lợi dụng quyền thế đem hạng hai của khoa cử trực tiếp xoá tên, Tề vương phi thường tức giận, cũng phi thường thất vọng.”
Lô Trác sau một lúc lâu nói không ra lời, chuyện này hắn quả thật là ở trước khi danh sách đệ trình Chính Sự các, âm thầm sai sử Lễ bộ thị lang Triệu Thế Trường đem tên Lô Hàm gạch đi, tuy sau đó Tô Uy và Bùi Củ đều đã biết chuyện này, nhưng ván đã đóng thuyền, mọi người cũng không muốn đắc tội hắn, cho nên cũng liền cam chịu.
Hiện tại Tề vương thế mà lại vì đó mà tức giận, Lô Trác cũng ý thức được sự việc có chút ầm ĩ rồi. Trầm mặc một lát, hắn hỏi: “Tề vương điện hạ là đưa thư cho con rồi à! Hắn muốn ta làm gì?”
Lô Trác chợt ý thức được, con gái bàn bạc chuyện này với mình tất nhiên là ý tứ của Trương Huyễn, muốn âm thầm giải quyết việc này, như vậy âm thầm giải quyết như thế nào, hắn muốn biết thái độ của Trương Huyễn.
Lô Thanh nhìn thoáng qua phụ thân, lại chậm rãi nói: “Tề vương ở trong thư nói cho con biết, Lô Hàm tài học hơn người, năng lực lãnh đạo rất mạnh, hơn nữa ổn trọng kiên định, có thể thi đỗ hạng hai đúng là không dễ, phụ thân lại đem hắn xoá tên, rất có thể sẽ làm Lô gia mất đi một tể tướng tương lai.”
Lô Trác bỗng tâm phiền ý loạn một phen. Hắn ngắt lời con gái, nói: “Chuyện này đã xảy ra, ta không muốn giải thích cái gì nữa, con cũng không cần chỉ trích ta nữa, ta hiện tại chỉ muốn biết Tề vương chuẩn bị xử phạt ta như thế nào?”
Lô Thanh nhìn phụ thân thật kĩ, nói với hắn: “Tề vương cho phụ thân hai lựa chọn, một cái là cáo ốm từ quan, một cái điều đi Giang Hoài làm quan, phụ thân tự mình lựa chọn.”
Không khí trong phòng rất áp lực, Lô Trác cúi đầu không nói một câu, đây là Trương Huyễn xem ở trên phần cha vợ cho hắn một cái nhượng bộ, Lô Trác cũng biết một điểm này, nhưng lòng công danh lợi lộc của Lô Trác rất mạnh, bảo hắn từ quan về nhà hắn không làm được. Trầm mặc một lúc lâu, Lô Trác giọng khàn khàn hỏi: “Bảo ta đi Giang Hoài làm cái gì?”
“Đáp án xác thực con chưa có, nhưng Tề vương hình như đã nhắc tới Giang Đô.”
Lô Trác ngẩn ra, chẳng lẽ là để mình đảm nhiệm Giang Đô thái thú? Nhưng mà Giang Đô còn tại Trần Lăng trong tay, hắn đi nhận chức như thế nào?
Lô Trác nhất thời có chút hồ đồ. Lúc này, hắn lại nghĩ tới một chuyện, nếu mình bị điều đi phía nam, vậy địa vị đầu não của Lô gia ở triều đình làm sao bây giờ? Còn có lãnh tụ sĩ tộc Hà Bắc của mình làm sao bây giờ?
Nhưng loại vấn đề này, tựa như con gái mình không thể trả lời, Lô Trác ngẩng đầu nhìn qua con gái, chỉ thấy mặt nàng mệt mỏi, đã có ý đuổi khách.
Từ Tề vương phủ đi ra, Lô Trác vẫn ở vào một loại trạng thái hoảng hốt, vẫn là vì hắn chưa có chuẩn bị tâm lý, đi Tề vương phủ một chuyến, chức Lễ bộ thượng thư của hắn đã không còn, làm hắn thực sự khó có thể tiếp nhận.
“Lão gia, về phủ sao?” Lô Trác ngồi lên xe ngựa, xa phu phía trước nhỏ giọng hỏi.
“Về phủ đi!”
Lô Trác vừa nói xong, bỗng lại thay đổi chủ ý, vội vàng phân phó: “Đi phủ đệ Bùi tướng quốc.”
Lúc này trời đã sắp tối, mặt trời chói chang lui đi, không khí có một chút gió mát, trên đường cái trở nên náo nhiệt hẳn lên, nơi nơi là người qua người lại, xa xa mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng chiêng trống chúc mừng thắng lợi.
Lô Trác đến ở trong dự đoán của Bùi Củ. Trong thư phòng, một thị nữ dâng trà cho bọn hắn. Bùi Củ uống ngụm trà cười nói: “Hiền chất tựa như có tâm sự?”
Quyền lực là một liều thuốc độc ngọt ngào, làm Bùi Củ muốn ngừng mà không được. Tuy hắn đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng vẫn vô cùng si mê quyền lực trong tay, không chịu thả lỏng một khắc nào, tranh thủ nhiều minh hữu nhất để bảo hộ quyền lực của mình, đó là việc Bùi Củ luôn luôn làm.
Lô Trác và Bùi Củ quan hệ cá nhân trước giờ rất tốt, hơn nữa ở sau khi Trương Huyễn cưới Bùi Trí Trí, hai người ở một mức độ nào đó đã biến thành quan hệ ‘thân thích’, đặc biệt Bùi Củ liên tục đề cử đại thần thất bại, đang đứng ở một đoạn thời kì mất mát, lúc này hắn càng cần minh hữu ủng hộ, nhưng nhìn quanh, tựa như chỉ có Phạm Dương Lô thị có thể cho hắn ủng hộ, cho nên Bùi Củ đối với Lô Trác cũng đặc biệt lung lạc.
Lô Trác thở dài, “Lần trước tộc tôn ta Lô Hàm bị ta xoá tên trên bảng khoa cử, vốn tưởng là việc nhỏ, nhưng hiện tại mới phát hiện ta thế mà gây họa lớn rồi.”
“Hiền chất sao lại nói thế?”
“Tề vương chỉ trích ta phá hỏng khoa cử, hắn vì thế tức giận, thật không biết là ai đem chuyện này nói cho hắn?” Lô Trác giọng căm hận nói.
Bùi Củ cũng không quan tâm là ai tiết lộ, hắn chỉ quan tâm Lô Trác là như thế nào nhận được tin tức của Tề vương. Hắn hơi trầm ngâm, nhất thời tỉnh ngộ, cười nói: “Hiền chất vừa mới từ chỗ vương phi qua đây nhỉ!”
“Đúng vậy!”
Lô Trác thấy Bùi Củ đoán được nơi phát ra tin tức, liền thở dài nói: “Tề vương bận tâm mặt mũi của ta, nguyện ý âm thầm giải quyết việc này, nhưng trong lòng ta luôn thấy không cam, hơn nữa rất mê mang, cho nên xin thế thúc thay ta chỉ điểm bến mê một phen.”
“Hiền chất có thể nói trước cho ta biết, phương án giải quyết của Tề vương là gì hay không?” Bùi Củ nhìn chăm chú vào Lô Trác hỏi.
Lô Trác do dự một chút, nhưng vẫn nói ra, “Tề vương có hai phương án, để ta chọn một trong số đó. Một cái là để ta cáo ốm từ quan, tiếp theo là điều đi Giang Hoài làm quan, là một loại biếm truất biến tướng.”
Bùi Củ lúc nghe được phương thứ hai án, lông mày vì thế khẽ nhíu. Hắn cười cười nói: “Phương án thứ nhất ta nghĩ hiền chất sẽ không cân nhắc, trên thực tế chỉ có một phương án. Nếu ta không đoán sai, Tề vương chuẩn bị để hiền chất đảm nhiệm Giang Đô thái thú.”
“Nhưng Giang Đô còn ở trong tay Trần Lăng!”
“Rất nhanh sẽ không phải nữa.”
Lô Trác hạ thấp người tiến lên, rất cảm thấy hứng thú hỏi: “Nói như vậy, Trần Lăng đã quyết định trung thành với Trung Đô sao?”
“Rất khó nói, nhưng Trường An bên kia đã phái đặc sứ tới Giang Đô, nghe nói là em trai của Trần Lăng, dưới áp lực, chúng ta cũng sẽ không kéo dài tiếp nữa.”
Nói tới đây, Bùi Củ cười nói: “Ta lại nói cho hiền chất một tin tức, Thôi Hoán rất có thể cũng phải điều đến quận Bắc Hải làm thái thú, trong thư hôm nay Tề vương gởi cho chúng ta cũng nhắc tới một điểm này. Đương nhiên, làm bồi thường, sẽ phong Thôi Hoán làm Thanh Hà huyện công, như vậy, hiền chất cũng sẽ phong Phạm Dương huyện công.”