Lô Trác ngẩn người, không vì phong tước, mà là Thôi Hoán cũng phải điều đi. Đầu óc hắn một mảng hỗn loạn, hồi lâu chưa hiểu cái này là vì sao?
“Hiền chất còn chưa hiểu sao?”
Bùi Củ khẽ cười nói: “Không phải cái gì phá hư khoa cử, đó chỉ là cái cớ, nguyên nhân căn bản là tập đoàn sĩ tộc Hà Bắc, bản thân sĩ tộc không có vấn đề, nhưng một khi hình thành tập đoàn ích lợi, bất cứ một thượng vị giả nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, một câu của Bùi Củ khiến Lô Trác như mộng mới tỉnh. Trương Huyễn đem mình cùng Thôi Hoán điều đi, chính là muốn tháo dỡ tập đoàn sĩ tộc Hà Bắc.
~~~~
Lô Trác tâm sự nặng nề về nhà, vừa mới vào cửa phủ lại ngoài ý muốn biết được, thứ tử Lô Khánh Nguyên của hắn đã đến Trung Đô.
Lô Khánh Nguyên bắt đầu từ năm trước đảm nhiệm Trác quận quận thừa, ban đầu đảm nhiệm quận thừa nguyên Thọ Quang huyện lệnh Tương Trung chuyển công tác thái thú quận An Nhạc, cái này coi như là một tư tâm của Trương Huyễn, đem chức vụ quan trọng này tặng cho anh vợ mình.
Lô Khánh Nguyên tuy không phải thái thú một quận, nhưng Trác quận là một trong hai quận dân cư nhiều nhất Hà Bắc, làm quận thừa Trác quận, địa vị quan trường của hắn vượt xa thái thú quận nhỏ.
Lô Trác về thư phòng thay đổi bộ quần áo. Lúc này, thị nữ ở cửa bẩm báo, “Lão gia, nhị công tử đến.”
“Để nó tiến vào!”
Lô Trác trở lại trước bàn của mình ngồi xuống, một lát sau, Lô Khánh Nguyên bước nhanh vào phòng, quỳ xuống hành đại lễ, “Con bái kiến phụ thân!”
Lô Trác hôm nay tâm tình thực sự không tốt lắm, con trai đến khiến trong lòng hắn hơi cảm thấy một tia khuây khoả, nhưng hắn cũng có chút kỳ quái, đang yên đang lành, con trai đến Trung Đô làm gì? Hẳn là còn chưa tới lúc báo cáo công tác.
“Ngồi xuống nói chuyện!”
Lô Khánh Nguyên ngồi xuống, nói với phụ thân: “Con đến Trung Đô là nhận được điệp văn của Lại bộ, hình như con sắp được điều vào triều đình.”
Trong lòng Lô Trác nhảy dựng, mình rất nhanh sẽ phải điều đi Giang Đô, con trai lại sắp từ địa phương điều vào triều đình, giữa hai thứ này có quan hệ sao?
“Muốn ngươi đảm nhiệm chức vụ gì?” Lô Trác truy hỏi.
Lô Khánh Nguyên do dự một chút nói: “Con hôm nay đi gặp Vi thượng thư, nói chuyện phiếm với hắn vài câu, hắn hỏi con có nguyện ý đến Lễ bộ nhậm chức không, nhưng phụ thân là Lễ bộ thượng thư, con sao có thể lại vào Lễ bộ, cho nên con cảm thấy Vi thượng thư chỉ là đang đùa.”
Lô Trác lập tức đứng lên, trong lòng dị thường kích động, tựa như bỗng phát hiện một bí mật to lớn. Hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong phòng, vậy thì đúng rồi, Trương Huyễn không phải là muốn đánh sập Lô gia, vẫn sẽ bảo vệ lợi ích ở triều đình của Lô gia, nếu mình đoán không sai, con trai Lô Khánh Nguyên sắp đảm nhiệm chức Lễ bộ hữu thị lang, qua mười năm nữa có lẽ có thể thăng làm Lễ bộ thượng thư.
“Phụ thân, con tuyệt không muốn đến triều đình nhậm chức!” Lô Khánh Nguyên bình tĩnh nói.
“Vì sao?” Lô Trác khó hiểu nhìn con trai.
“Con đảm nhiệm quận thừa Trác quận mới nửa năm, vừa mới chỉnh đốn xong các loại quan hệ, đang chuẩn bị bắt đầu thực hiện chức trách, lại bị triệu về Trung Đô, con thật sự khó có thể tiếp nhận cái bổ nhiệm này.”
Lô Trác cũng trầm mặc. Hắn chắp tay sau lưng chậm rãi đi qua đi lại ở trong phòng. Lúc này hắn đã chậm rãi tỉnh táo lại, ý nghĩ của con thật ra cũng rất có đạo lý, con bây giờ còn trẻ, mới ba mươi tuổi, trước tiên ở trên địa phương lịch luyện mười năm, tích lũy đủ tư cách và sự từng trải, chờ lúc bốn mươi tuổi vào triều làm quan, làm thị lang vài năm liền có thể trực tiếp thăng làm thượng thư, trước năm mươi tuổi liền có thể vinh thăng tướng quốc, đây mới là con đường lên chức ổn thỏa.
Hiện tại Trương Huyễn chẳng qua là vì trấn an Lô thị gia tộc mới để con trai vào triều làm quan, như vậy thăng quan thiếu tư cách và sự từng trải chống đỡ, cũng không dài được, mắc chút lỗi còn dễ bị biếm, cần phải bắt đầu làm từ quan địa phương. Lô Trác lại nghĩ tới Lý Thanh Minh, đã thăng làm Binh Bộ thị lang, lại lần nữa yêu cầu đi địa phương làm quan, thật ra là cùng một đạo lý.
Về phần lợi ích Lô thị gia tộc trong triều đình, còn có Lô Sở, một khi hắn đến Trung Đô, cũng có thể đảm nhiệm chức Lễ bộ thị lang.
Nghĩ đến đây, Lô Trác nói với con: “Chuyện này ta có thể nói cho Tề vương một câu, để ngươi tiếp tục ở Trác quận làm quan, ngày mai ta sẽ bàn với Vi thượng thư, để ngươi đi về trước. Tóm lại, ngươi cứ an tâm ở địa phương làm quan, tích lũy cho tốt danh vọng cùng kinh nghiệm.”
“Đa tạ phụ thân, phụ thân dạy bảo con sẽ khắc trong tâm khảm.”
Lô Khánh Nguyên thi lễ muốn đi, Lô Trác lại nói với hắn: “Còn có một chuyện ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ tụ hội nào của sĩ tộc Hà Bắc ngươi cũng không được tham gia.”
Lô Trác thân là lãnh tụ sĩ tử Hà Bắc mà bị biếm truất, hắn rút kinh nghiệm xương máu, tuyệt không muốn con mình lại bị liên lụy nữa. Hắn biết, Trương Huyễn hiện tại chỉ là cảnh cáo, nếu tập đoàn sĩ tộc Hà Bắc còn không giải tán, vậy sẽ phải giết người đổ máu.
~~~~
Bốn hôm sau, nhóm tướng sĩ khải hoàn đầu tiên tổng cộng năm vạn Tùy quân ngồi thuyền lớn đến Trung Đô.
Ở bên bờ Hoàn Thủy phía bắc Trung Đô, dân chúng Trung Đô cả thành tràn ra, hoan nghênh tướng sĩ Đại Tùy khải hoàn mà về, trên bờ và hai bên đường cái chật ních rậm rạp mấy chục vạn dân chúng. Bọn họ hoan hô nhảy nhót, vừa múa vừa hát, mỗi người đều kích động vạn phần, vung cờ màu, toàn bộ Hoàn Thủy thành hải dương cờ màu.
Khi binh sĩ Tùy quân từ trên thuyền lớn xuống, vô số phụ lão hương thân ùa lên, đem các bình rượu ngon cùng bánh mỳ đưa cho tướng sĩ Tùy quân, nụ cười nhiệt tình dào dạt khiến lòng toàn bộ tướng sĩ Tùy quân đều tan ra.
Khi Tề vương Trương Huyễn từ trong thuyền lớn Chu Tước đi ra, mấy chục vạn dân chúng Trung Đô sôi trào, toàn bộ bờ nam Hoàn Thủy nhất thời bộc phát ra tiếng hoan hô như trời long đất lở, “Tề vương điện hạ vạn tuế!”
“Vạn tuế! Tề vương vạn tuế!”
Trương Huyễn không ngừng hướng dân chúng trên bờ vẫy tay chào, không khí nhiệt liệt được đẩy lên, “Vạn tuế!” Tiếng hoan hô vang tận mây xanh.
Sau đó là ba vạn Tùy quân cử hành nghi thức vào thành, đây là biện pháp hữu hiệu nhất ủng hộ sĩ khí, đề cao độ tán đồng cùng lực hướng tâm của dân chúng. Lúc từng đội binh sĩ Tùy quân mũ giáp sáng ngời xếp hàng hướng cửa bắc Trung Đô đi đến, mấy chục vạn dân chúng hai bên đường hẻm đón chào, mỗi người hoan hô nhảy nhót, vẻ mặt kích động tỏa ra. Bọn họ khua chiêng gõ trống, vung cờ xí dùng vải vóc làm thành, “Tùy quân vạn tuế!”
Loại vô thượng vinh quang này làm mỗi một binh sĩ Tùy quân đều kích động lệ nóng lưng tròng, đây là một loại vinh quang bọn họ nguyện ý dùng sinh mệnh đi bảo vệ.