Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 902 - Chương 742: Trần Lăng Đề Nghị (2)

Chương 742: Trần Lăng đề nghị (2)
Chương 742: Trần Lăng đề nghị (2)

Tuy sau khi Bắc Tề diệt vong, vùng kinh tế Ngụy Nghiệp chịu đả kích mang tính hủy diệt, thành trì bị thiêu hủy, người dân bị di chuyển, sản lượng lương thực giảm mạnh, đã không thể so sánh với thời kì Bắc Tề cường thịnh, nhưng sản lượng lương thực của Ngụy quận cùng Cấp quận vẫn ảnh hưởng trọng đại đối với Hà Bắc, ít nhất có thể xưng ‘Ngụy Cấp chín, Hà Bắc no’ .

Chiến dịch Cao Ly lần này, Tùy quân cuối cùng hầu như đem kho vàng, kho vũ khí cùng kho lương của Cao Ly vơ vét hết, chiếm được hơn bốn mươi vạn thạch lương thực, nhưng chút lương thực đó đối với hai mươi vạn Tùy quân mà nói vẫn còn xa không đủ. Dựa theo một binh sĩ Tùy quân một năm tiêu hao năm thạch gạo để tính, một năm quân lương bọn họ ít nhất cần trăm vạn thạch, cho nên, sản lượng lương thực hàng năm đối với Tùy quân và triều dã mà nói cực kỳ quan trọng.

Vì duy trì sản lượng lương thực ổn định, không chỉ cần khởi công xây dựng lượng lớn thuỷ lợi, còn có cam đoan đủ lao động, nhưng địa khu Hà Bắc bởi vì hàng năm chiến loạn, dân cư tổn thất quá lớn, nông nghiệp còn xa mới khôi phục, vấn đề lương thực vẫn luôn quấy nhiễu Trương Huyễn lớn nhất.

Ở trong một chỗ ruộng nhà nước phía đông Trung Đô tầm mười dặm, Trương Huyễn với mười mấy quan viên đang ở ruộng lúa mạch mồ hôi nhễ nhại cắt lúa. Hầu như toàn bộ triều quan đều phân phối đi các nơi tham dự thu gặt, đây là truyền thống các đời triều đình trăm ngàn năm qua, đến Trương Huyễn cũng không ngoại lệ.

Trương Huyễn vừa dùng liềm cắt lúa mạch, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn phía đất trống cách đó không xa, con trai bảo bối của hắn Trương Đình đi cùng vài tên thân binh, đang bận rộn bới đất tìm thóc lúa.

Tuy con còn nhỏ, chưa tới bốn tuổi, nhưng Trương Huyễn vẫn đem nó dẫn đến ruộng lúa mạch, để từ nhỏ đã cảm thụ không khí lao động.

Tiểu gia hỏa có cảm nhận được không khí lao động hay không ai cũng không biết, nhưng nó khẳng định chơi cao hứng phấn chấn, đang cong cái mông nhỏ đem từng đoạn lúa thóc nhặt vào trong cái giỏ nhỏ.

“Điện hạ có thể cho thế tử đọc sách rồi!” Tô Uy đưa nước tới cho bọn hắn nhìn đứa bé, cười nói.

“Mẫu thân nó ở nhà dạy nó nhận biết chữ, mỗi ngày nhận biết ba chữ, hiện tại đã biết mấy trăm chữ rồi.”

Không đợi Tô Uy mở miệng, Trương Huyễn cười nói: “Ta biết tướng quốc nói đọc sách là chỉ cái gì, sang năm để nó chính thức bắt đầu tiếp nhận giáo dục.”

Tô Uy gật gật đầu, “Trẻ con phải bắt đầu dạy từ nhỏ, trên thân thế tử gửi gắm rất nhiều hy vọng của chúng ta.”

Lúc này, cách đó không xa có người nói với Trương Huyễn: “Điện hạ, Thanh Châu bên kia vụ hè thu đã bắt đầu trồng lúa nước, chúng ta nơi này nguồn nước càng thêm dư dả, nắng chiếu cũng lâu, ta cảm thấy hẳn là cũng có thể trồng lúa nước chứ! Dù sao gạo sản lượng cao hơn so với ngô nhiều lắm.”

Nói chuyện là Lại bộ thị lang Lai Hoằng, hắn vừa đi cùng với Thôi Hoán đi quận Bắc Hải nhận chức trở về, cực kỳ khắc sâu ấn tượng đối với Thanh Châu bắt đầu trồng lúa nước.

Tô Uy đối với Lai Hoằng cắt ngang câu chuyện của mình cùng Tề vương có chút bất mãn, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lai Hoằng, Lai Hoằng sửng sốt một phen, sợ không dám hé răng nữa.

Bên cạnh, ngự sử đại phu Ngu Thế Nam nói: “Thị lang uổng cho còn là người phương nam, ruộng cạn đổi thành ruộng nước nào có dễ thế, độ ẩm đất, thói quen nông canh, khí cụ kỹ thuật canh tác, thậm chí trâu cày cũng khác, vẫn thành thành thật thật trồng lúa mạch trồng kê đi! Nhỡ đâu tạo thành giảm sản lượng lượng lớn lương thực của Ngụy, Cấp hai quận, không phải trò đùa!”

Trương Huyễn đứng thẳng lưng, gạt đi mồ hôi trên cổ, cười nói: “Có thể nâng cao sản lượng lương thực đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Ngu đại phu nói không sai, quả thật phải từng bước một. Năm nay quận Thanh Hà thí nghiệm làm lúa nước trước, nếu quận Thanh Hà năm nay gieo trồng lúa nước thành công, như vậy sang năm sẽ đến lượt một bộ phận huyện của Vũ Dương quận, hơn nữa trồng lúa nước tốt nhất dùng trâu, còn phải nghĩ cách đi phía nam mua một đàn trâu về, dù sao sự tình sẽ không dễ dàng như vậy.”

Tức giận trong lòng Tô Uy hơi bình ổn, tiếp nhận đề tài nói: “Ta nhớ Khai Hoàng năm đầu vì tích trữ lương thực công phạt phương nam, mọi người nghĩ mọi cách, triều đình còn đặc biệt ban bố lệnh đậu dưa, yêu cầu trên nóc nhà từng nhà đều trồng dưa, trước sau phòng ốc trồng đậu, trong ao nước trồng sen, trong đất núi trồng củ từ, sau đó đem chúng nó mài thành bột, trộn lẫn với bột mạch, về sau lương thực dư dả, lệnh dưa đậu cũng không nhắc lại nữa.”

Lời của Tô Uy khiến mọi người nhất trí khen, “Đó là một cách hay, cổ vũ các nông hộ gieo trồng, quan phủ bỏ tiền thu mua, dùng để chẩn tai cũng tốt, dùng để phòng mất mùa cũng tốt, chỉ cần trong tay có lương thực, áp lực của mọi người cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.”

Mọi người cùng nhau nhìn hướng Trương Huyễn, Trương Huyễn gật gật đầu nói: “Ta thấy khôi phục lệnh đậu dưa có thể làm, Tô tướng quốc trở về phác thảo một phương án, đem đậu cùng củ từ có thể trồng trước.”

Đang nói, vài kỵ binh mặc hào giáp màu đỏ từ đường cái xa xa chạy gấp tới, Lai Hoằng vội nói: “Điện hạ, hình như là quân báo khẩn cấp!”

Trương Huyễn cũng đã thấy, hắn hướng đại thần chung quanh nói: “Nhắm chừng là tin tức Giang Đô bên kia đến, mọi người cũng cùng nhau nghỉ ngơi một chút đi!”

Trương Huyễn ôm con, cũng mang theo mười mấy đại thần đi về phía đường cái. Một kỵ binh truyền tin thấy Trương Huyễn, xoay người xuống ngựa, tiến lên quì một gối, hai tay trình lên chiến báo nói: “Giang Đô đưa tới tin báo khẩn tám trăm dặm, mời đại soái xem qua!”

Trương Huyễn mở chiến báo đọc một lần, trên thực tế hắn hôm qua đã nhận được Lô Trác phi ưng truyền tin, trên thư chỉ có một câu, ‘Trần Lăng nguyện đảm nhiệm chức Lễ bộ thượng thư’, cho nên lúc này hắn đối với Giang Đô quân báo khẩn cấp cũng không kinh ngạc.

Nhưng phần chiến báo này là Lai Hộ Nhi phái người đưa tới, nội dung bên trong càng thêm tường tận, có tình huống bàn giao quân đội Trương Huyễn quan tâm, cùng với tình huống cụ thể của ba vạn Tùy quân, Trương Huyễn xem đặc biệt cẩn thận.

Ở cuối báo cáo, Lai Hộ Nhi nhắc tới khốn cảnh lương thực của Giang Đô cùng Trần Lăng đề nghị Lý Thanh Minh làm Giang Đô quận thừa, cùng với kỵ binh Tùy quân ở huyện Cao Bưu suýt bị Đỗ Phục Uy dẫn quân đánh lén.

Ba sự kiện này khiến Trương Huyễn khẽ nhíu mày. Lúc này, hắn cảm giác có người đang khẽ kéo áo mình, quay đầu, là Tô Uy bên cạnh. Hắn cười chỉ chỉ đứa bé trong lòng Trương Huyễn, Trương Huyễn cúi đầu, mới phát hiện tiểu gia hỏa thế mà ghé vào trong lòng mình ngủ rồi.

Trương Huyễn vội vàng đem quân báo đưa cho Tô Uy, tự mình cẩn thận ôm lấy con hướng xe ngựa cách đó không xa đi đến. Lúc này, nhũ mẫu trong xe ngựa đi ra đón. Trương Huyễn thở dài một tiếng, đem con bỏ vào trong xe ngựa ngủ, dặn nhũ mẫu: “Không cần nó mót lúa mạch nữa, đợi lát nữa trở về đi, trước để nó ngủ một giấc hẳn hoi.”

“Lão gia yên tâm! Ta sẽ trông công tử cẩn thận.”

Bình Luận (0)
Comment