Thành Giang Đô, Trần Lăng cuối cùng không thể không đối mặt sự thật, hắn quyết định nhận chức Lễ bộ thượng thư của Trung Đô, từ chối Trường An Lý Uyên mượn sức đối với mình.
Trên đại sảnh quận nha cử hành nghi thức bàn giao quân quyền đơn giản, Trần Lăng sẽ từ bỏ ba vạn Tùy quân của hắn, đem quân quyền giao cho Lai Hộ Nhi, mà Lô Trác làm nhân chứng, hắn sẽ tuyên đọc sắc lệnh của nhiếp chính vương cùng với ý chỉ của thái hậu, Trương Huyễn lấy thân phận nhiếp chính vương bổ nhiệm Trần Lăng làm Lễ bộ thượng thư, thêm Tử Vi các tư chính, mà Tiêu thái hậu thì ban phát ý chỉ, phong Trần Lăng làm Tuyên quốc công.
Không chỉ có Trần Lăng thụ phong, thủ hạ Trần Lăng tả hữu phó tướng Từ Chấn Huy cùng Vương Uy cũng được bổ nhiệm làm Hổ bí lang tướng, gia phong tước huyện công, mấy chục tướng lĩnh dưới trướng cũng phần lớn phong làm lang tướng, đều có phong thưởng, nhất thời tất cả đều vui.
Đến đây, Trần Lăng chính thức trở về Bắc Tùy, quận Giang Đô nhập vào bản đồ Bắc Tùy.
Trên nội sảnh, Trần Lăng và Lai Hộ Nhi ngồi đối mặt nhau. Trương Huyễn lần này để Lai Hộ Nhi tới tiếp nhận quân đội của Trần Lăng, cũng đã cân nhắc đến Lai Hộ Nhi và Trần Lăng vốn là đồng hương, hơn nữa có mấy chục năm giao tình, cảm xúc mâu thuẫn của Trần Lăng sẽ tương đối nhỏ hơn do đó thuận lợi chuyển giao binh quyền,
Lai Hộ Nhi rót cho Trần Lăng một chén rượu, thở dài: “Ta thật sự rất hâm mộ lão đệ có thể bỏ quân đội theo chính trị, lúc tuổi già tiến vào trung tâm quyền lực triều đình, mà ta sắp bảy mươi tuổi, còn đang nam chinh bắc chiến, vất vả việc quân, không biết khi nào mới có thể giải thoát.”
Trần Lăng uống ngụm rượu khẽ cười nói: “Luận thống soái thuỷ quân, thiên hạ không ai có thể sánh vai huynh trưởng, nhân tài như vậy, Tề vương nào nỡ để huynh trưởng theo chính trị. Lại nói, mười hai hổ chất (chất: cháu) người nào cũng văn thao vũ lược, đều là đại tài khó gặp, huynh trưởng giúp Tề vương giành chính quyền, để các cháu đứng hàng triều ban đi!”
Lai Hộ Nhi vuốt râu cười to. Lai Hộ Nhi tinh lực cực kỳ dư thừa, mấy chục năm qua cưới mấy chục thê thiếp, những thê thiếp đó sinh hạ cho hắn mười hai con trai cùng tám con gái, mười hai con trai được xưng Lai thị thập nhị hổ, văn võ đều có, ai cũng có tiền đồ, hơn nữa ngũ tử Lai Hoằng ở thời Dương Quảng chính là quan lớn, ở Trung Đô càng được phong làm Lại bộ thị lang, mà con trai thứ tám Lai Đào ở dưới trướng La Sĩ Tín đảm nhiệm Hổ nha lang tướng.
Hai người uống thêm vài chén rượu, Lai Hộ Nhi hỏi: “Ta giữa trưa nhận được thư của Bùi tướng quân, nói buổi tối hôm trước Đỗ Phục Uy dẫn quân ý đồ đánh lén quân doanh kỵ binh, chẳng lẽ Đỗ Phục Uy là uy hiếp lớn nhất của Giang Đô sao?”
Trần Lăng cười lạnh một tiếng nói: “Trong ba uy hiếp lớn của Giang Đô, hắn đứng thứ hai, chưa thể nói là lớn nhất.”
“Vậy cái nào đứng nhất?”
“Uy hiếp lớn nhất là lương thực!”
“Lương thực?” Lai Hộ Nhi không khỏi ngẩn ra.
Trần Lăng gật gật đầu, “Giang Đô là thiên hạ đại thành, từng dân cư trăm vạn, cho dù hiện tại cũng có năm mươi vạn người, chỉ dựa vào một quận Giang Đô là không thể nuôi sống nhiều người như vậy, lương thực phải từ ngoài điều vào, bình thường là thông qua mậu dịch tiến vào, lượng thực Từ Châu, Giang Nam, Giang Hoài và Kinh Tương, mà Giang Đô buôn bán cùng thủ công nghiệp cực kỳ phát triển, tơ lụa, vải vóc, dầu, làm giấy, sơn vân vân các vật phẩm tiêu thụ thiên hạ, hiện tại khốn cảnh là Giang Đô bị phong tỏa, phía bắc là Vũ Văn Hóa Cập với Địch Nhượng, phía tây là Đỗ Phục Uy, phía nam là Giang Nam hội, làm vật phẩm của Giang Đô không bán ra được, lương thực bên ngoài không vào được, cho nên giá lương thực tăng cao, giải quyết khốn cảnh lương thực đã lửa sém lông mày, một ngày cũng không thể chậm trễ.”
Lai Hộ Nhi trầm ngâm một lát, “Vậy ta nên từ nơi nào phá cục?”
“Giang Nam hội!”
Trần Lăng thản nhiên cười nói: “Nó cũng là uy hiếp lớn thứ ba của Giang Đô, huynh trưởng phải dùng võ lực khiến nó buông ra mậu dịch lương thực, khiến lương thực Giang Nam có thể chảy vào Giang Đô, thiếu lương thực lập tức được giải, nếu ta không đoán sai mà nói, Tề vương điện hạ là tính đem quân nha thuỷ quân dời đến Giang Đô, đúng không!”
Lai Hộ Nhi cũng không phủ nhận, chậm rãi gật đầu nói: “Tề vương điện hạ cho rằng, Trung Đô cần hậu cần trọng địa có thể cung ứng lượng lớn lương thực vật tư, Giang Hoài và Giang Nam là nơi lý tưởng nhất, không thể nghi ngờ, nơi này là thiên hạ của thuỷ quân.”
Đừng một chút, Lai Hộ Nhi lại nói: “Giang Đô chính là nơi trung chuyển vật tư tốt nhất, lượng lớn vật tư có thể ở nơi này thông qua thủy vận bắc thượng, đi đường sông cùng đường biển đều được.”
“Nếu Giang Đô là quan trọng như thế mà nói, ta có một đề nghị, xin huynh trưởng mau chóng chuyển cho Tề vương điện hạ.”
“Đề nghị gì, hiền đệ mau nói thẳng.”
Trần Lăng hơi hạ thấp người, hạ giọng nói: “Ta không phải là hạ thấp Lô Trác, hắn tuy là cha của vương phi, gia chủ thế tộc Hà Bắc, nhưng hắn vẫn là tên bạch diện thư sinh, lấy năng lực của hắn không đủ để khống chế Giang Đô hỗn loạn. Ta đề nghị điều Lý Thanh Minh đảm niệm quận thừa hoặc là tư mã của Giang Đô, để hắn đến chỉnh đốn Giang Đô.”
“Lý Thanh Minh?”
Lai Hộ Nhi và Lý Thanh Minh không quen thuộc, chỉ biết hắn là Binh Bộ thị lang, đối với năng lực của hắn hoàn toàn không biết gì cả. Lai Hộ Nhi có chút nghi hoặc nói: “Hắn có phải quá trẻ tuổi hay không.”
Trần Lăng lắc đầu nói: “Huynh trưởng không biết người này, hắn lúc trước ở Giang Đô làm đầu lĩnh thám báo, phi thường quyết đoán. Hiện tại Giang Đô bị các thế lực lớn thẩm thấu, buôn bán hầu như bị Giang Nam hội khống chế, nơi này còn có thế lực quý tộc Quan Lũng, còn có thế lực Bột Hải hội, thế lực của Tiêu Tiển, thậm chí còn có Uy quốc, Tân La vân vân các thế lực nước ngoài. Lô Trác quá ôn hòa, yếu đuối, thiếu thủ đoạn mạnh mẽ, chỉ có Lý Thanh Minh có thể quản lý tốt Giang Đô, triều đình muốn khống chế Giang Đô, không phải hắn thì còn ai nữa.”
Lai Hộ Nhi biết Trần Lăng làm người khá cao ngạo, không quá để mắt ai cả, ngay cả hắn cũng đã tán dương Lý Thanh Minh như thế, nói rõ kẻ này có chỗ hơn người. Lai Hộ Nhi liền gật gật đầu, “Ta đang muốn phát quân báo khẩn tám trăm dặm đi Trung Đô, hiền đệ đã đề cử hắn như thế, vậy ta đồng loạt đề cử hắn.”
~~~~
Khi Trương Huyễn trở về, vừa lúc là cây trồng vụ hè, lương thực đối với nhân dân và quân đội đều quan trọng, ngay cả Địch Nhượng cùng Vũ Văn Hóa Cập ở vùng Từ Châu tiến hành đánh giằng co cũng tạm thời ngưng chiến, để dân chúng có thể thu gặt lương thực.
Ngụy quận và Cấp quận là kho lương lớn nhất của Hà Bắc, nơi này đất màu mỡ ngàn dặm, nguồn nước sung túc, ruộng lúa mạch mênh mông vô bờ kéo dài mấy trăm dặm, ở thời kì Tào Ngụy từng có mỹ dự ‘Ngụy Nghiệp túc thiên hạ’.