Canh một, một cánh quân mấy nghìn người lặng lẽ đến gần bờ tây kênh Thông Tể, đại tướng cầm đầu chính là Đỗ Phục Uy, thế lực của Đỗ Phục Uy hầu như bị Trương Huyễn đánh cho tan thành mây khói, cũng may Bột Hải hội ở Hà Bắc tàn sát bừa bãi, Trương Huyễn lại bị điều về Thanh Châu, khiến Đỗ Phục Uy có được cơ hội thở dốc, sau khi triều đình Lạc Dương thành lập, Đỗ Phục Uy lập tức hướng triều đình Lạc Dương tỏ vẻ thần phục, được hoàng thái đế phong làm Sở quốc công, hắn cũng đổi màu cờ, kéo cờ hiệu Đại Tùy, một đêm tẩy trắng biến thành Tùy quân.
Trải qua vài năm phát triển, quân đội của hắn lại đột phá mười vạn người, cát cứ Giang Hoài, lúc này Đỗ Phục Uy đã có ý tưởng lập triều xưng đế, cướp lấy quận Giang Đô, định đô ở Giang Đô liền thành mấu chốt Đỗ Phục Uy khai quốc lập triều.
Vì đoạt lấy Giang Đô thành, Đỗ Phục Uy xếp vào ở trong thành Giang Đô lượng lớn thám tử, hắn biết rõ khốn cảnh trước mắt của Giang Đô thành, trong thành quá nhiều dân cư, ở sau khi không chiếm được lương thực quận bên ngoài cung ứng, Giang Đô thành lập tức lâm vào trong nguy cơ lương thực, quân lương của Trần Lăng cũng xuất hiện khó khăn, Đỗ Phục Uy cho rằng cơ hội của mình sắp đến.
Nhưng người tính không bằng trời tính, lượng lớn Tùy quân bỗng xuất hiện ở cảnh nội Giang Đô, điều này làm Đỗ Phục Uy chấn động, hắn đồng thời lại nổi trận lôi đình, lập tức giết một phụ tá thay hắn phân tích tình báo Tùy quân. Phụ tá này cho rằng Tùy quân lâm vào trong chiến dịch Cao Ly, không thể bận tâm Giang Đô, khiến Đỗ Phục Uy có ý tưởng không đánh mà thắng cướp lấy Giang Đô, nhưng Tùy quân đột nhiên xuất hiện, quấy rầy nghiêm trọng bố trí chiến lược của Đỗ Phục Uy.
Dưới sự bối rối, Đỗ Phục Uy tự mình dẫn mấy ngàn binh sĩ tinh nhuệ đến Cao Bưu huyện thăm dò giới hạn của Tùy quân.
“Sở công, trong kênh đào có thuyền!” Một binh sĩ chỉ vào đội tàu trong kênh đào thấp giọng nói.
Đỗ Phục Uy cũng đã thấy, một đội tàu rất dài bỏ neo ở bờ đông kênh đào, bên trên đắp vải dầu đen nhánh, không biết bên trong là gì, nếu là lương thực với cỏ khô, có lẽ hắn sẽ có cơ hội.
Đỗ Phục Uy quay đầu ra lệnh: “Phái một đội thủy quỷ đi xem, trong thuyền rốt cuộc có cái gì, lại xem tình huống Tùy quân trên bờ.”
Không bao lâu, mười mấy tên thủy quỷ lặn vào trong kênh Thông Tể. Bọn họ chia làm hai đội, một đội hướng đội tàu bỏ neo ở bờ bên kia lặn đi, một đội khác thì lên bờ đi tìm hiểu động tĩnh Tùy quân.
Sau nửa canh giờ, thủy quỷ tra xét đội tàu về trước, bọn họ mang đến một tin tức làm Đỗ Phục Uy thất vọng, trong hơn hai trăm chiếc thuyền nhỏ cái gì cũng không có, là một đội tàu trống hoác.
Nhưng một đội thủy quỷ khác lên bờ đi tra xét Tùy quân lại mãi chưa có tin tức, qua một khắc đồng hồ nữa, bờ bên kia bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, tựa như một đám kỵ binh đang chạy gấp, trái tim mọi người đều nhấc lên tới cổ họng, ngay sau đó có người kêu thảm thiết, thanh âm rất xa, nhưng ở ban đêm yên tĩnh vẫn truyền tới bờ tây, Đỗ Phục Uy không khỏi siết chặt trường thương, thám tử thủy quỷ hắn phái đi bị Tùy quân kỵ binh phát hiện rồi.
‘Phốc! Phốc!’
Liên tục hai tiếng rơi xuống nước, có thủy quỷ từ dưới kỵ binh Tùy quân đuổi theo chạy thoát, chỉ thấy đối diện xuất hiện mấy chục kỵ binh, ở bên bờ qua lại giục ngựa, không ngừng hướng trong nước bắn tên, trong đó một người ghìm ngựa hướng bên này nhìn quanh, một lát sau, hắn vung tay lên, “Chúng ta đi!”
Mấy chục kỵ binh theo hắn hướng phía đông chạy vội đi. Không bao lâu, hai thủy quỷ lặn xuống nước trở về được các binh sĩ cứu lên bờ, bọn họ đều bị thương, một thủy quỷ trên người còn cắm một mũi tên, hai người cực độ mệt nhọc, chưa hết hoảng hốt.
Lúc này, Đỗ Như Hối bước nhanh đi tới, ngồi xổm xuống hỏi: “Tình huống Tùy quân như thế nào?”
Một thám tử thở hồng hộc nói: “Khởi bẩm Sở công, đại doanh Tùy quân chính là tòa Kiêu Quả doanh ban đầu, đều là kỵ binh, nhưng có bao nhiêu quân lực chúng ta không biết, lúc chúng ta chuẩn bị tới gần đại doanh bị trinh sát tuần hành phát hiện, tám huynh đệ chỉ có hai người chúng ta trốn về được.”
“Huynh đệ còn lại đều đã chết sao?”
“Đã chết bốn người, còn có hai người bị bắt, chúng ta may mắn trốn về được.”
Đỗ Phục Uy nghe nói còn có hai người bị bắt, trong lòng hắn trở nên có chút lo lắng, Tùy quân rất nhanh sẽ biết mình ở bờ bên kia, nhưng cứ như vậy bỏ chạy, trong lòng hắn lại có chút không cam. Đỗ Phục Uy nghĩ nghĩ liền ra lệnh: “Đi đem thuyền bờ bên kia dùng một mồi lửa đốt cho ta!”
Cho dù hắn không thể đánh lén Tùy quân, cũng phải đem thuyền vận lương của Tùy quân hủy diệt, có lẽ sẽ có một chút hiệu quả.
~~~~
Trời dần dần sáng, Bùi Hành Quảng dẫn mấy ngàn binh sĩ tới bên bờ kênh Thông Tể, kênh Thông Tể cách quân doanh của hắn chỉ có một dặm, tối qua hắn sau khi biết được bờ bên kia có quân đội của Đỗ Phục Uy, hắn cũng phái ra quân đội ở bên bờ canh phòng nghiêm ngặt quân địch phá thuyền, nhưng vẫn khó lòng phòng bị, tuy quân địch hỏa thiêu đội tàu thất bại, nhưng vẫn thông qua thủ đoạn kiểu đục thuyền hủy hoại ba mươi mấy chiếc thuyền nhỏ, giết chết mười mấy thuyền phu.
Lúc này Tùy quân đã lợi dụng hơn sáu mươi chiếc thuyền nhỏ dựng một cây cầu nổi, Bùi Hành Quảng mặt âm trầm, nhìn binh sĩ Tùy quân bận rộn dựng cầu nổi. Tối qua thế mà lại là Đỗ Phục Uy đến đánh lén mình, tuy đánh lén chưa thành công, nhưng bọn hắn cũng mất đi một cơ hội tiêu diệt Đỗ Phục Uy.
Một tướng lĩnh tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, cầu nổi đã dựng xong!”
Bùi Hành Quảng lập tức hướng Ưng dương lang tướng Sử Hoành Ba hạ lệnh: “Ngươi dẫn hai ngàn kỵ binh đi bờ bên kia tìm kiếm trong năm mươi dặm, nếu có tình hình địch lập tức hướng ta bẩm báo, chú ý đừng bị quân địch phục kích.”
“Ty chức tuân lệnh!”
Sử Hoành Ba lập tức dẫn hai ngàn kỵ binh dẫn ngựa qua cầu nổi, lập tức xoay người lên ngựa, hướng bờ bên kia chạy vội đi...
Đỗ Phục Uy đối với quân đội của Trương Huyễn đã đến trình độ thảo mộc giai binh, khi hắn phát hiện mình bị kỵ binh Tùy quân phát hiện, hắn liền lập tức dẫn quân hướng tây rút lui, một mực lui mãi khỏi quận Giang Đô.
Thẳng đến rút khỏi quận Giang Đô, Đỗ Phục Uy mới biết được mình nhất thời đầu óc nóng lên phạm sai lầm lớn, hắn không nên ở lúc Tùy quân tiếp quản Giang Đô xuất hiện ở quận Giang Đô, cái này sẽ làm Trương Huyễn cảm thấy uy hiếp của hắn đối với Giang Đô, do đó tụ tập trong binh lực thanh tiễu mình.
Nếu hắn giả mạo quân đội Giang Nam hội tập kích Giang Dương thành, sẽ đem tai họa dẫn đi, khiến Tùy quân diệt trừ Giang Nam hội trước, có lẽ hắn có thể lại có được cơ hội chiếm lĩnh Giang Đô.
Hối hận đã vô dụng, Đỗ Phục Uy chỉ có thể mang theo tiếc nuối quay về quận Lư Giang.