Trong lòng Trần Đồng bất đắc dĩ, chỉ đành tạm thời áp chế ý niệm khuyên bảo huynh trưởng, nhưng hắn cũng không nổi giận, hắn tin tưởng Trung Đô không cho được điều kiện hậu đãi như của Đường triều.
Không bao lâu, Trần Đồng cáo từ rời đi, Trần Lăng ngồi yên ở trên bàn, thật lâu chưa đứng dậy. Không biết qua bao lâu, Trần Lăng thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, lúc này hắn mới phát hiện phụ tá Đỗ Văn Tốn đã đứng ở bên cạnh mình cách đó không xa.
Trần Lăng xấu hổ cười cười, “Vừa rồi có chút thất thần, không thấy tiên sinh, rất xin lỗi!”
“Ta có thể lý giải nỗi khổ trong lòng đại tướng quân, bẩm báo đại tướng quân, ty chức đã gặp Lô Trác.”
Lô Trác chính là đặc sứ Trung Đô phái tới. Hắn là cha vợ của Trương Huyễn, đồng thời cũng là Lễ bộ thượng thư Bắc Tùy, địa vị cao thượng, phân lượng so với Trần Đồng nặng hơn nhiều. Lý Uyên để Trần Đồng đi sứ, đi được thân tình lộ tuyến, mà Trương Huyễn lại để cho Lô Trác đi sứ, đi lộ tuyến trọng thần, hiệu quả của nó tuyệt không thua gì Trần Đồng đi sứ, thậm chí càng thể hiện thái độ coi trọng của triều đình Bắc Tùy.
“Hắn nói thế nào?”
Trần Lăng giả bộ làm không kinh ngạc hỏi, nhưng bước chân của hắn lại dừng, biểu hiện ra tư thái lắng nghe, ngôn ngữ cơ thể hắn bán đứng nội tâm hắn.
Đỗ Văn Tốn nhìn ra sự khẩn trương trong lòng Trần Lăng, liền trầm giọng nói: “Bắc Tùy đưa ra hai điều kiện, đại tướng quân có thể chọn một. Thứ nhất là đảm nhiệm chức tướng quân, đóng quân Liêu Đông, thứ hai là bỏ võ theo văn, đảm nhiệm chức Lễ bộ thượng thư.”
Trần Lăng ngẩn ra, “Lễ bộ thượng thư không phải Lô Trác sao?”
“Lô Trác nói cho ta biết, hắn đã từ chức Lễ bộ thượng thư, trước mắt đảm nhiệm nam tuần trấn an sứ, trấn an nạn dân quận Lang Gia cùng quận Đông Hải. Nếu tướng quân bắc thượng Trung Đô, vậy hắn sẽ đảm nhiệm chức thái thú Giang Đô.”
Sắc mặt Trần Lăng hơi có chút thất vọng. So với Lý Uyên cho hắn Phiêu Kỵ đại tướng quân, Giang Đô quận vương, Trương Huyễn quả thật có chút keo kiệt, thế mà chỉ cho hắn chức tướng quân. Lễ bộ thượng thư cũng không tệ, vậy tước vị thì sao? Tựa như chưa nhắc tới.
Hắn trầm mặc một lát nói: “Tiên sinh không cảm thấy Trương Huyễn cho quá thấp sao?”
Đỗ Văn Tốn cười lắc đầu, “Ta lại không cho rằng như vậy.”
“Vì sao?” Trần Lăng nheo mắt, sắc bén nhìn chăm chú vào Đỗ Văn Tốn.
“Tướng quân là quân chức cao nhất của Tùy triều trước mắt, ngay cả Lai Hộ Nhi cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận chức tướng quân, nói rõ đây là thứ rất thực tế. Lai Hộ Nhi thống lĩnh thủy quân, chiếm được thực quyền, tướng quân cũng sẽ đóng quân Liêu Đông, đạt được thực quyền của quân đội, ngược lại, Phiêu Kỵ đại tướng quân của Đường triều là cái gì, một cái danh hiệu tán quan dễ nghe mà thôi, quân quyền ở nơi nào? Lý Uyên không nói đến chút nào.”
Dừng một chút, Đỗ Văn Tốn lại nói: “Về phần Giang Đô quận vương, đại tướng quân có thể tham chiếu La Nghệ một phen, hắn chính là Bắc Bình quận vương, sau khi U Châu thất thủ hắn bây giờ còn có cái gì? Ai còn nhớ hắn? Nếu đại tướng quân có thể giữ được Giang Đô, làm Giang Đô quận vương cũng không tồi, nhưng nếu không giữ được, Giang Đô quận vương này lại có ý nghĩa gì.”
Đỗ Văn Tốn nói đến điểm mấu chốt, mấu chốt là ở Trần Lăng hắn có thể giữ được Giang Đô hay không, không chỉ cần giữ được Giang Đô, còn cần giải quyết vấn đề lương thực.
Tuy Trần Lăng nói cho em trai hắn, vấn đề lớn nhất của Giang Đô trước mắt là lương thực không đủ, nhưng Trần Lăng vẫn có cách giải quyết nan đề lương thực không đủ, trực tiếp đánh đến Giang Nam, dùng võ lực chấn nhiếp Giang Nam hội một lần nữa buông ra lương thực mậu dịch, nhưng Trần Lăng thật sự khó có thể mở mồm là, hắn có thể giữ được Giang Đô hay không.
Trần Lăng thở dài, lấy ra hai phần tình báo đưa cho Đỗ Văn Tốn, “Đây là tin báo nhanh buổi chiều hôm nay nhận được, ba vạn kỵ binh Tùy quân đã đến huyện Cao Bưu, hơn ba trăm chiếc chiến thuyền khác cũng đã đánh đến trên Trường Giang ngoài Giang Dương huyện. Đây là thủy quân Tùy quân, ít nhất có hai vạn người, một khi ta quy hàng Đại Đường, Tùy quân sẽ nam bắc giáp công, binh đến dưới thành, tiên sinh cảm thấy ta còn giữ được Giang Đô sao?”
Đỗ Văn Tốn ngẩn người, Tùy quân thế mà xuất binh uy hiếp, hơn nữa là nam bắc giáp công, khó trách đại tướng quân từ buổi chiều đến bây giờ đều là một bộ dáng thấp thỏm lo âu, thì ra là thế.
“Đại tướng quân cảm thấy mình là bị Trương Huyễn vũ nhục?” Đỗ Văn Tốn hỏi dò.
Trần Lăng lắc đầu, “Ta không phải trẻ con ba tuổi, không đến mức ngay cả vừa đấm vừa xoa cũng không hiểu, ta hiện tại chỉ là đang nghĩ, ta nên chọn cái nào, văn hay võ?”
Đỗ Văn Tốn cười nói: “Thật ra cá nhân ta cảm thấy Lễ bộ thượng thư càng nên lấy hơn, Lý Cảnh không phải là từ bỏ đóng ở U Châu mà đồng ý đảm nhiệm Binh bộ thượng thư sao? Đại tướng quân, quân quyền huệ nhất thời, mà triều quyền huệ con cháu.”
Trần Lăng khoanh tay đi qua đi lại ở trong phòng, thật lâu sau, hắn rốt cuộc chậm rãi gật đầu nói: “Tiên sinh nói rất đúng, Trần thị gia tộc ta cũng nên quản lý một gia học.”
***
Trương Huyễn phái kỵ binh và thuỷ quân uy áp Giang Đô tuyệt không chỉ vì bức bách Trần Lăng khuất phục. Đương nhiên, cái này quả thật là mục đích quan trọng nhất, nhưng còn có một nguyên nhân, đó là cần khống chế Giang Đô.
Vô luận Trần Lăng là trở về Trung Đô cũng tốt, hay là đầu hàng Trường An, Trương Huyễn đều phải đem quận Giang Đô yếu địa chiến lược này khống chế gắt gao ở trong tay mình.
Nếu không, một khi Trần Lăng hàng Đường lùi về phía bắc, Giang Đô trống rỗng, sẽ bị Đỗ Phục Uy hoặc Giang Nam thừa dịp trống mà vào, kế hoạch phương nam của mình sẽ lọt vào kìm kẹp, cho nên Trương Huyễn phòng ngừa chu đáo, hắn nhất định phải đem lỗ hổng này bịt lại trước.
Huyện Cao Bưu ở phía bắc Giang Đô thành tầm một trăm năm mươi dặm, thời đại Tùy triều hồ Cao Bưu còn chưa hình thành, vẫn là một mảng đất trũng hình hẹp dài phạm vi mấy trăm dặm, trong đất trũng phủ kín rừng rậm và đầm lầy, phía bắc với phía nam thì bị khai khẩn ra mảng lớn ruộng cày, kênh Thông Tể từ trong vùng đất trũng này đi qua từ nam tới bắc.
Huyện thành thành bắc, ba vạn kỵ binh đóng ở bờ đông kênh Thông Tể, nơi này có một tòa quân doanh Kiêu Quả quân, quân doanh cực lớn, diện tích năm dặm vuông, bởi vì Kiêu Quả quân cũng lấy kỵ binh làm chủ, bởi vậy các loại phương tiện cho kỵ binh đầy đủ mọi thứ, thuận tiện kỵ binh Tùy quân rất lớn.
Chỉ là thời gian hơi dài, đã mọc đầy cỏ dại cùng rêu xanh, các binh sĩ chỉ dùng nửa ngày đã đem quân doanh thu dọn đổi mới hoàn toàn, vào đóng, lương thực cùng cỏ khô trên thuyền cũng đã chuyển vào trong quân doanh.
Vào đêm, ánh đèn của quân doanh đều dập tắt, binh sĩ Tùy quân cũng đi ngủ nghỉ ngơi, trong quân doanh còn đốt các đống cỏ đuổi muỗi, sương khói lượn lờ, mùa nắng nóng, đầm lầy phụ cận có rất nhiều muỗi, ba vạn binh sĩ với chiến mã trở thành mục tiêu chúng nó điên cuồng tiến công, cũng may trong giới tự nhiên vật vật tương khắc, ở quanh đầm lầy lại sinh trưởng lượng lớn ngả thảo, vắt lấy nước bôi vào người thì muỗi bất xâm, đốt nó thì có thể đuổi muỗi, tuy rất nhiều muỗi, nhưng binh sĩ và chiến mã lại ngủ khá an ổn.