Mạnh Hải Công và Giang Nam sĩ tộc căn bản không phải người đồng đạo, không có bối cảnh sĩ tộc Giang Nam cùng lịch sử truyền thừa, hắn chỉ là một đám giặc phương bắc, sau khi được Giang Nam hội nâng đỡ lớn mạnh liền không để ý tới Giang Nam hội nữa, hơn nữa dã tâm bừng bừng, không chỉ một lần biểu hiện ra dã tâm thống nhất Giang Nam xưng đế.
Mà hoạ ngoài của Giang Nam hội là Đỗ Phục Uy, bởi vì Giang Nam và sĩ tộc Giang Hoài đối địch trăm năm, Đỗ Phục Uy vì được sĩ tộc Giang Hoài ủng hộ, cũng áp dụng thái độ đối địch Giang Nam hội, không ngừng phái ra nhóm nhỏ thủy tặc cướp đoạt đội tàu của Giang Nam hội.
Vì tăng cường lực lượng bản thân, đồng thời cũng vì đối phó Đỗ Phục Uy, Giang Nam hội dùng số tiền lớn tước vị cao dụ Trần Lăng đầu hàng, lại bị Trần Lăng dứt khoát từ chối. Giang Nam hội thẹn quá hóa giận, đoạn tuyệt mậu dịch lương thực với Giang Đô, khiến Giang Đô rơi vào tuyệt cảnh, ý đồ bức bách Trần Lăng đầu hàng, nhưng Giang Nam hội như thế nào cũng không ngờ được, hành động ngu xuẩn này của bọn họ làm Trần Lăng không thể không quy hàng Bắc Tùy, đồng thời cũng đưa tới thuỷ quân Bắc Tùy.
Buổi sáng hôm nay, mấy trăm chiếc chiến thuyền Tùy quân xuất hiện trên mặt sông ngoài huyện thành Giang Ninh, trên đầu thành Giang Ninh lập tức gõ vang tiếng chuông cảnh báo dồn dập, tám ngàn binh sĩ bảo vệ xung quanh Giang Ninh đều chạy lên đầu tường, mười mấy thành viên Giang Nam hội cũng nghe tin lên thành.
Hội chủ Trần Hiến là người trẻ tuổi khoảng ba mươi, lúc trước hắn từng theo Trầm Kiên cùng đi ra mắt Trương Huyễn, nhưng hắn cũng chưa lưu lại ấn tượng gì cho Trương Huyễn, hắn dù sao chỉ là con rối, hoàn toàn khác Cao Liệt nắm giữ Bột Hải hội, đã không có hùng tâm tráng chí như Cao Liệt, cũng không có tâm cơ thủ đoạn của Cao Liệt. Trần Hiến là lớn lên trong cơm ngon áo đẹp, chưa từng trải qua suy sụp cùng sóng gió gì.
Lúc này, chiến thuyền Tùy quân trên mặt sông dọa Trần Hiến sắc mặt trắng bệch. Hắn quay đầu nhìn hướng Trầm Kiên, “Trầm chấp sự, đây... Đây là chuyện gì?”
Trầm Kiên là đại biểu Trầm thị gia tộc trong Giang Nam hội, hắn nắm giữ thương nghiệp của Giang Nam hội ở Giang Đô, cũng phụ trách giao tiếp với Tùy quân, hiện tại không chỉ có Trần Hiến hỏi hắn, mấy thành viên quan trọng khác của Giang Nam hội đều hướng hắn trông lại, hy vọng hắn có thể giải thích đây là chuyện gì?
Vẻ mặt Trầm Kiên rất ngưng trọng, hắn lúc trước đã được tin tức Trần Lăng quy hàng Trung Đô, hắn cũng lo Tùy quân sẽ có hành động, lại không ngờ Tùy quân tới nhanh như vậy.
Sau một lúc, Trầm Kiên chậm rãi nói: “Tùy quân vừa mới tiếp nhận Giang Đô, chưa có chuẩn bị tấn công Giang Nam, hơn nữa Đỗ Phục Uy còn ở một bên như hổ rình mồi, cho nên ta cho rằng những chiến thuyền này chỉ là đến uy hiếp chúng ta.”
“Uy hiếp chúng ta cái gì?” Bên cạnh, một thành viên quan trọng khác của Giang Nam hội là Viên Văn Chủng hỏi.
“Uy hiếp chúng ta buông ra lương thực mậu dịch, Giang Đô sắp không duy trì được rồi.”
Mọi người nhìn nhau. Lúc này, Mạnh Hi Đức vội nói: “Bọn họ tuy sẽ không tấn công Giang Nam, nhưng sẽ đánh thành Giang Ninh. Chúng ta chỉ có tám ngàn thủ quân, có thể ngăn được Tùy quân công thành quy mô sao? Nếu thành trì bị công phá, chúng ta đều không sống được.”
Tài sản tính mạng mọi người đều ở trong thành Giang Ninh, một khi thành Giang Ninh thất thủ, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
Cân nhắc đến ích lợi thiết thân của mình, mười mấy người đều yêu cầu đàm phán với Tùy quân, tránh Tùy quân công thành. Trầm Kiên liền gật gật đầu, “Được rồi! Ta đi đàm phán với Tùy quân.”
Trầm Kiên xuống khỏi thành, ngồi một chiếc thuyền nhỏ hướng chiến thuyền của Tùy quân chạy tới...
Trên mặt sông, mấy trăm chiếc chiến thuyền sắp hàng thành hàng ngũ nhạn bay, ở trên một chiến thuyền ba ngàn thạch cầm đầu, Lai Hộ Nhi ngồi ở trên một cái giường cao bán nhị âm, tay trái cầm đao làm gậy chống, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào huyện Giang Ninh bờ nam, trên tường thành đại kỳ phấp phới, binh sĩ đứng đông nghịt.
Lúc này, lang tướng Chu Mãnh thấp giọng đề nghị: “Tướng quân, tình báo nói Giang Ninh chỉ có tám ngàn thủ quân, chúng ta có thể một hơi là phá, đem nòng cốt Giang Nam hội bắt hết!”
“Sau đó thì sao?” Lai Hộ Nhi hỏi.
“Sau đó có thể lấy bọn chúng để áp chế, làm quân đội của Trầm Pháp Hưng đầu hàng!”
“Nếu quân đội của Trầm Pháp Hưng không hàng thì sao?”
Lai Hộ Nhi lạnh lùng hỏi: “Cần tiếp tục giao chiến hay không? Vậy lại có gì khác với lúc này?”
Chu Mãnh nghe hiểu ý tứ Lai Hộ Nhi. Hắn gãi gãi đầu nói: “Ý tứ tướng quân nói, mấu chốt là tiêu diệt quân đội, phải không!”
Lai Hộ Nhi thản nhiên nói: “Vương Thế Sung từng đến Giang Nam dẹp loạn, giết một đám lại tới một đám, giết mười mấy vạn người, nhưng vẫn tạo phản như cũ. Ngư Câu La cũng thế, nhiều lần diệt nhiều lần sinh, tựa như cắt rau hẹ, loạn phỉ sinh sôi không thôi, cuối cùng ngay cả Ngư Câu La cũng chết bởi diệt phỉ bất lực, sau đó là Trần Lăng, giao chiến mười mấy trận vẫn không thể tiêu diệt loạn phỉ Giang Nam, chẳng lẽ chúng ta có thể tiêu diệt bọn loạn phỉ này sao?”
“Vậy tướng quân có thượng sách gì?”
Lai Hộ Nhi gật gật đầu nói: “Ta trước khi tới đại soái đã từng nói cho ta, đối phó Giang Nam hội chỉ có một biện pháp, làm bọn hắn đến cầu chúng ta, chờ chúng ta cứu bọn hắn, sau đó Giang Nam có thể yên bình.”
Lúc này, một binh sĩ tiến lên hành lễ, “Khởi bẩm lão tướng quân, đặc sứ Giang Nam hội cầu kiến!”
Mọi người đều dựng thẳng ngón cái, “Lão tướng quân như thần nhân!”
Lai Hộ Nhi lắc đầu nói: “Ta nói không phải hiện tại, bây giờ còn chưa tới lúc, bọn hắn chỉ là đến cầu hòa mà thôi.”
Không bao lâu, có binh sĩ đem Trầm Kiên dẫn tới. Trầm Kiên nhận ra Lai Hộ Nhi, vội bước lên phía trước ôm quyền hành lễ, “Lão tướng quân, đã lâu không gặp.”
Lai Hộ Nhi mỉm cười, “Thì ra là ông chủ Trầm, ra ngoài dự kiến của ta!”
Trầm Kiên cười cười nói: “Ta cho rằng lão tướng quân sớm đã biết thân phận của ta.”
“Ta có thể đoán được, nhưng vẫn cảm giác rất ngoài ý muốn.”
Đề tài của Trầm Kiên quay lại ý đồ đến của hắn, hỏi dò: “Không biết lão tướng quân vì sao đưa quân tới thành Giang Ninh, chẳng lẽ Tề vương điện hạ đã quyết định khai chiến đối với Giang Nam hội sao?”
“Không phải! Ta chỉ là dẫn thuỷ quân ở trên mặt sông diễn tập đội hình, Tề vương cũng chưa ra lệnh cho ta tiến công Giang Nam.”
Trầm Kiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại cười nói: “Là trận thế của lão tướng quân rất dễ làm người ta sinh ra hiểu lầm.”
“Hiểu lầm sao! Chung quy sẽ có, tựa như Giang Nam hội đoạn tuyệt mậu dịch với Giang Đô, lại cướp thuyền lương Kinh Châu, ta cho rằng Giang Nam hội muốn hướng chúng ta khai chiến, ông chủ Trầm, cái này chẳng lẽ không phải hiểu lầm sao?”
Lai Hộ Nhi hỏi rất bén nhọn, ý tứ cũng rất rõ, nếu Giang Nam hội đoạn tuyệt lương thực mậu dịch với Giang Đô, không trả thuyền vận lương, vậy coi như Giang Nam hội tuyên chiến đối với Tùy quân, hắn trên thực tế cũng đã cho đối phương một bậc thang.