Bùi Hành Quảng dẫn ba vạn kỵ binh vào đóng ở quận Hạ Bi, La Sĩ Tín dẫn năm vạn Thanh Châu quân từ Tề quận tiến quân quận Đông Bình, chuẩn bị phối hợp kỵ binh của Bùi Hành Quảng cùng đánh quân Ngoã Cương ở Lương quận, mà phía bắc thì lệnh Ngụy Văn Thông dẫn một vạn quân đội chuẩn bị độ Hoàng Hà tiến vào quận Huỳnh Dương, Lý Tĩnh dẫn một vạn quân đội từ Cấp quận tiến vào Đông quận, trực tiếp hốt cả ổ quân Ngoã Cương.
Tùy quân bày ra thiên la địa võng, tình thế bắt buộc đối với Trung Nguyên, nhưng Trương Huyễn cũng chưa quên Vương Thế Sung. Khi Trương Huyễn đến Lỗ quận, phái người đi đưa một phong thư cho Vương Thế Sung, mời Vương Thế Sung cùng săn quân Ngoã Cương.
Tuy dựa vào lực lượng của mình đã có thể tiêu diệt Địch Nhượng với Vũ Văn Hóa Cập, nhưng cân nhắc từ trên chính trị, hắn bây giờ còn chưa thể trở mặt với Vương Thế Sung, hắn cần liên thủ với Vương Thế Sung đối phó Lý Uyên, mà không phải để Lý Uyên và Vương Thế Sung liên thủ đến đối phó mình.
Cùng chia ích lợi Trung Nguyên với Vương Thế Sung chính là một loại thỏa hiệp cần thiết trên chính trị.
Đương nhiên, nếu Vương Thế Sung không chịu tiếp nhận phương án của hắn, như vậy chiến dịch tranh giành Trung Nguyên của hai bên sẽ không thể tránh né.
~~~~
Tin tức Vũ Văn Trí Cập toàn quân bị diệt rốt cuộc truyền tới huyện Bành Thành, Vũ Văn Hóa Cập vì thế khủng hoảng cực lớn. Hắn hạ lệnh thân binh phong tỏa tất cả tin tức, đem mười mấy binh sĩ trốn về bí mật xử tử, phòng ngừa tin tức truyền bá.
Lúc trước Vũ Văn Hóa Cập dẫn mười vạn đại quân rời Giang Đô bắc thượng, đào vong và chiến tranh khiến quân đội của hắn giảm bớt theo từng ngày. Theo sáu ngàn quân đội quận Hạ Bi toàn quân bị diệt, trong tay Vũ Văn Hóa Cập chỉ còn lại có một vạn ba ngàn quân, trong đó còn bao gồm hai ngàn thân binh của hắn.
Trong hoàng cung lâm thời, Vũ Văn Hóa Cập tựa như kiến bò trên chảo nóng, chắp tay đi qua đi lại trong ngự thư phòng của hắn, không ngừng quay đầu quát hỏi: “Thượng tướng quân sao còn chưa đến? Phái người đi thúc giục tiếp!”
Một hồi lâu sau, mới có thị vệ ở cửa bẩm báo: “Bệ hạ, Thượng tướng quân đến rồi!”
Vũ Văn Hóa Cập vội nói: “Mau để hắn vào!”
Một lát sau, đại tướng quân Thượng Sư Đồ bước nhanh vào ngự thư phòng, quì một gối hành lễ, “Vi thần tham kiến bệ hạ!”
Thượng Sư Đồ là tâm phúc Thái Bảo Vũ Văn Thuật một tay bồi dưỡng lên, đứng thứ ba. Trước mắt Vũ Văn Thành Đô ở Lạc Dương đảm nhiệm Tả Truân vệ đại tướng quân, Ngụy Văn Thông đầu hàng Trương Huyễn cũng được trọng dụng, Thái Bảo còn lại hoặc chết hoặc trốn, chỉ có Thượng Sư Đồ vẫn trung thành tận tâm theo Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Hóa Cập cũng rất tín nhiệm hắn, phong hắn làm Long Tương đại tướng quân, Trần Lưu quận vương, hơn một vạn quân đội cuối cùng do Thượng Sư Đồ thống soái.
“Vũ Văn đại tướng quân đã toàn quân bị diệt... Thượng tướng quân biết chưa?”
Thượng Sư Đồ lặng lẽ gật đầu, “Vi thần đã nghe nói một chút.”
“Nếu trẫm quyết định quyết nhất tử chiến với quân Ngoã Cương, ngươi tán thành không?”
“Mệnh lệnh của bệ hạ, vi thần sẽ kiên quyết chấp hành.”
Vũ Văn Hóa Cập chậm rãi ngồi xuống, ngây ngốc một lúc lại hỏi: “Quân đội còn có bao nhiêu lương thực?”
“Hồi bẩm bệ hạ, còn có thể duy trì khoảng sáu ngày.”
Vũ Văn Hóa Cập lập tức đem toàn bộ mọi người ở ngự thư phòng quát lui, lúc này mới hạ giọng nói với Thượng Sư Đồ: “Ta tính bí mật rút về quận Đông Bình phía bắc, nhưng cần đại tướng quân yểm hộ, ngươi có thể dẫn quân toàn lực tấn công quân Ngoã Cương, nếu bất hạnh binh bại, ngươi có thể đi huyện Cự Dã quận Đông Bình tìm ta, tòa trang viên đó ngươi từng đi, còn nhớ không?”
Thượng Sư Đồ gật gật đầu, “Ty chức mười năm trước từng tới, còn nhớ rõ vị trí tòa trang viên đó.”
“Tốt lắm! Tin tức Vũ Văn đại tướng quân toàn quân bị diệt chỉ sợ sắp không phong tỏa được nữa, ngươi lập tức dẫn quân đi đánh Tiêu huyện, sau khi trời tối phát động tiến công, yểm hộ ta rút lui.”
“Ty chức tuân lệnh, lập tức dẫn quân xuất phát, xin chủ công tự mình để ý.”
Thượng Sư Đồ thi lễ đi rồi, Vũ Văn Hóa Cập hạ quyết tâm, hắn lập tức ra lệnh: “Người đâu, khoác khôi giáp cho trẫm.”
~~~~
Màn đêm vừa mới buông xuống, một cánh quân hai ngàn người áp tải hơn một ngàn chiếc xe ngựa lặng yên ra khỏi thành, bên trong hơn một ngàn chiếc xe ngựa đại bộ phận đều là tài phú Vũ Văn Hóa Cập từ Giang Đô mang ra, còn có hơn một trăm tần phi của Vũ Văn Hóa Cập, về phần văn võ đại thần cùng mấy trăm cung nữ cùng hoạn quan khác, Vũ Văn Hóa Cập mặc kệ, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Vũ Văn Hóa Cập khoác một thân nón vàng giáp vàng, cưỡi ở trên một con tuấn mã màu trắng cao lớn. Hắn quay đầu nhìn huyện Bành Thành dưới màn đêm một cái cuối cùng, liền ở dưới mấy chục kỵ binh vây quanh không chút nào lưu luyến giục ngựa chạy đi hướng bắc.
Ngay sau khi đội ngũ của Vũ Văn Hóa Cập mới đi một canh giờ, một mũi kỵ binh Tùy quân ba vạn người đã đánh đến quận Bành Thành. Bùi Hành Quảng lệnh đại quân vào huyện Bành Thành nghỉ ngơi hồi phục trước, chính hắn thì tự mình dẫn một vạn kỵ binh tiếp tục đuổi theo Vũ Văn Hóa Cập.
Quân đội Vũ Văn Hóa Cập áp tải xe ngựa cuồn cuộn dọc theo hà thủy bắc thượng, bởi vì chiến mã của quân đội đều biến thành quân lương, hai ngàn binh sĩ chỉ có thể đi bộ theo ở cạnh xe ngựa, khiến tốc độ hành quân của đội ngũ rất chậm, các binh sĩ đều rất trầm mặc, không có ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sột soạt cùng tiếng xe lộc cộc.
Hai ngàn binh sĩ này là tử sĩ Vũ Văn Thuật lưu lại, rất trung thành đối với Vũ Văn Hóa Cập. Bọn họ hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, không cần đánh trận, có đầy đủ quân lương, cũng có trang bị hoàn mỹ, nhưng lúc này Vũ Văn Hóa Cập đã đến bước đường cùng, sĩ khí của cánh quân này cũng trở nên rất thấp.
Mục tiêu của Vũ Văn Hóa Cập là một tòa trang viên lớn ở huyện Cự Dã quận Đông Bình, đó cũng là một tòa trang viên lớn Vũ Văn Thuật để lại, diện tích năm ngàn khoảnh, tựa vào đầm Cự Dã, trong trang viên có trên vạn thạch lương thực cùng mấy trăm trang đinh, trước mắt huynh đệ Vũ Văn Sĩ Cập của Vũ Văn Hóa Cập mang theo vợ con ẩn thân ở trong tòa trang viên đó. Thê tử của Vũ Văn Sĩ Cập là Nam Dương công chúa con gái tiền hoàng đế Dương Quảng, nàng không theo mẫu thân đi Bắc Tùy, mà là theo trượng phu con cái trốn đi quận Đông Bình.
Đội ngũ mới vừa đi không đến ba mươi dặm, phía sau bỗng truyền đến tiếng vang ầm ầm như sấm rền, mặt đất đang run rẩy. Các binh sĩ quay đầu nhìn lại, mỗi người đều sợ tới mức hồn vía lên mây, chỉ thấy trong trời đêm phía nam bụi đất che cả bầu trời, một đường màu đen ở dưới mây bụi cuồn cuộn hướng bên này chạy nhanh tới.
Vũ Văn Hóa Cập sắc mặt trắng bệch, thanh âm run run ra lệnh: “Cho ta... Đứng vững! Đứng vững!”
Lúc này, tần phi trong mấy chiếc xe ngựa sợ hãi hét rầm lên, có binh sĩ hô to: “Bệ hạ, phía trước cũng đến rồi!”