“Đã có chuyện gì?”
Lang tướng thân binh Lý Chuẩn của Trương Huyễn dẫn binh sĩ chạy lên, lớn tiếng hô to: “Không được tiến lên nữa!”
Mấy trăm thân binh ngăn cản đám người kích động.
Lúc này Trương Huyễn đã đi tới, một giáo úy tiến lên quì một gối thi lễ, quay đầu chỉ vào mười mấy nam tử be bét máu thịt nói: “Khởi bẩm đại soái, mười mấy người này là binh sĩ của Vũ Văn Hóa Cập, hôm trước sau khi binh bại chạy trốn tới doanh địa dân chạy nạn của huyện Cù Sơn, kết quả bị nhận ra, dân chạy nạn phẫn nộ muốn đánh chết bọn hắn, bị chúng ta ngăn cản.”
Trương Huyễn giờ mới hiểu, thì ra mười mấy người này là đào binh quân địch bị Bùi Hành Quảng đánh tan.
Hắn nhìn nhìn đám người dân chạy nạn phẫn nộ, liền hạ lệnh: “Đem mười mấy người này chém đầu, đầu treo ở doanh địa dân chạy nạn thị chúng.”
Chung quanh nhất thời vang lên đầy tiếng hoan hô...
Buổi chiều, một đội kỵ binh hơn ngàn người do Bùi Hành Quảng dẫn dắt chạy tới huyện Cù Sơn.
Quân đội ở ngoài thành lâm thời đóng quân, Bùi Hành Quảng thì vội vàng chạy tới đại trướng bái kiến Trương Huyễn. Trong đại trướng, Trương Huyễn chuyên chú nghe Bùi Hành Quảng báo cáo chi tiết. Hắn trầm ngâm một lát nói: “Người Thôi Triệu phái tới còn nói gì?”
“Bọn họ nói, quân lương của Vũ Văn Hóa Cập chỉ đủ chống đỡ mười ngày, cho nên mới mạo hiểm hướng quận Đông Hải tiến quân, ty chức lại từ trong miệng Vũ Văn Trí Cập chứng thật một điểm này.”
Trương Huyễn chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trầm ngâm thật lâu không nói, hắn đã ý thức được cơ hội tiến công Vũ Văn Hóa Cập đã chín muồi, như vậy cùng lúc đó, cơ hội tiến công quân Ngoã Cương của Vương Thế Sung cũng sắp chín muồi rồi. Đây là thời cơ một lần nữa chia cắt Trung Nguyên, Đường triều sẽ tham dự vào hay không?
Dựa theo kế hoạch của Trương Huyễn, sau khi ở Giang Đô trở về, hắn sẽ tập trung binh lực tiêu diệt quân đội của Đỗ Phục Uy, thu phục địa khu Giang Hoài, sau đó lại quay đầu thu thập Vũ Văn Hóa Cập, đoạt lấy Từ Châu cùng với phía đông Trung Nguyên.
Nhưng Vũ Văn Hóa Cập suy bại so với dự đoán của hắn lúc trước còn nhanh hơn nhiều lắm, nếu tiêu diệt Đỗ Phục Uy rồi mới đánh Trung Nguyên, chỉ sợ thời cơ đã mất.
Trương Huyễn rốt cuộc quyết định thay đổi kế hoạch, tạm thời bỏ qua Giang Đô, tập trung binh lực ứng đối Trung Nguyên biến hóa.
Nghĩ đến đây, Trương Huyễn hỏi Bùi Hành Quảng: “Nếu để ngươi đóng quân quận Hạ Bi, quân lương cỏ khô của ngươi theo kịp không?”
Bùi Hành Quảng nghĩ nghĩ nói: “Lương thực của binh sĩ còn khá dư dả, mấu chốt là cỏ khô có chút không đủ.”
“Còn có thể duy trì mấy ngày?” Trương Huyễn truy hỏi.
“Đại khái khoảng mười ngày.”
“Vậy vấn đề không lớn, kho hàng huyện Cù Sơn còn có một chút cỏ khô, có thể duy trì năm ngày, ta lập tức lệnh quận Bắc Hải vận chuyển hai tháng cỏ khô tới, mười hôm ngày có thể đến.”
Bùi Hành Quảng cũng có chút kích động hẳn lên, “Điện hạ là chuẩn bị tấn công Vũ Văn Hóa Cập sao?”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Nếu ta không đoán sai, Vũ Văn Hóa Cập sẽ được ăn cả ngã về không, toàn lực tiến công quân Ngoã Cương, cũng nhất định sẽ bị quân Ngoã Cương tiêu diệt hết. Ngươi trước mặc kệ Vũ Văn Hóa Cập, chờ binh lực hắn bắc thượng, chiếm lĩnh huyện Bành Thành, cướp lấy toàn bộ vật tư của hắn trước.”
“Nọvậy quân Ngoã Cương đâu?”
Trương Huyễn mỉm cười, “Ta sẽ viết một phong thư cho Vương Thế Sung, mời hắn cùng săn Ngõa Cương.”
~~~~
Trong xe chở tù ngoài đại trướng, Vũ Văn Trí Cập tóc tai bù xù, uể oải cúi đầu. Cách đó không xa, mấy đứa bé không ngừng nhặt hòn đá hung hăng hướng hắn ném đến. Vũ Văn Trí Cập không muốn đoán vận mệnh của mình nữa, nhưng hắn biết mình đã không còn hi vọng sống sót, chỉ là khác biệt chết như thế nào.
Lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, Vũ Văn Trí Cập chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một người cực kì quen thuộc, thế mà lại là Trương Huyễn xuất hiện ở trước mặt mình. Môi hắn giật giật, lại nói không ra lời, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ.
“Không ngờ chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.” Trương Huyễn cười lạnh một tiếng nói.
“Ta chỉ hận năm đó không ở tửu lâu Thiên Tự các giết ngươi!” Vũ Văn Trí Cập rốt cuộc bật ra một câu.
“Phải không, ngươi đang ôn chuyện với ta?” Trương Huyễn ra vẻ khó hiểu hỏi.
Vũ Văn Trí Cập thở dài, “Cho ta một cái thống khoái đi! Hoặc là cho ta một ly rượu độc, ta lấy điều kiện trao đổi với ngươi.”
“Ngươi còn có thể có điều kiện gì?”
“Huynh trưởng ta sẽ không quyết chiến với quân Ngoã Cương, hắn sớm chuẩn bị sẵn đường lui, Vũ Văn gia tộc chúng ta ở nơi nào đó có một trang viên lớn diện tích năm ngàn khoảnh, hắn nhất định sẽ mang theo tài phú và nữ nhân trốn tới đó.” Nói xong, Vũ Văn Trí Cập chờ mong nhìn Trương Huyễn.
Trương Huyễn chăm chú nhìn hắn một lát, quay đầu ra lệnh: “Lấy một bình rượu độc nhất đến!”
Không bao lâu, thân binh cầm đến một cái bình nhỏ màu đỏ trình cho Trương Huyễn, Trương Huyễn nhìn nhìn cái bình, nói với Vũ Văn Trí Cập: “Đây là Hạc Đỉnh Hồng, có thể chấm dứt tính mạng của ngươi nhanh nhất, ngươi nói đi!”
Vũ Văn Trí Cập nhìn chằm chằm cái bình đỏ, cắn răng nói: “Ở phía đông huyện Cự Dã quận Đông Bình ba mươi dặm, sát đầm Cự Dã có tòa bạch dương trang viên, trong trang viên có bến tàu, có nguy hiểm tới gần có thể nhanh chóng lui vào trong đầm Cự Dã, trong trang viên giấu lượng lớn lương thực, còn nuôi mấy trăm tráng đinh.”
Trương Huyễn quay đầu nhìn về phía Bùi Hành Quảng, Bùi Hành Quảng lập tức khom người nói: “Ty chức lập tức an bài quân đội!”
Trương Huyễn lúc này mới đem cái bình ném vào trong xe chở tù, Vũ Văn Trí Cập run rẩy nhặt lên cái bình, tuyệt vọng nhìn nhìn bốn phía. Hắn đem rượu độc trong bình uống một hơi cạn sạch, nhắm mắt lại ngã bệt xuống trong xe chở tù, không bao lâu, Vũ Văn Trí Cập thất khiếu chảy máu, chết ở trong xe chở tù.
Trương Huyễn lạnh lùng nhìn hắn chết đi, lập tức ra lệnh: “Đem đầu hắn cắt xuống, treo ở trong doanh địa dân chạy nạn thị chúng, nói cho toàn bộ dân chạy nạn, bọn họ rất nhanh có thể về nhà.”
Đúng lúc này, một binh sĩ vội vàng chạy tới, đem một phần thư khẩn của Tô Uy đưa cho Trương Huyễn, “Khởi bẩm đại soái, là Trung Đô vừa mới phái người đưa tới.”
Trương Huyễn mở thư ra độc, không khỏi ngẩn ra, cả nhà Lô Sở ở lúc trốn khỏi Lạc Dương bị Vương Thế Sung bắt được, hiện đã bị bỏ tù thẩm vấn.
Trương Huyễn lập tức viết một phong hồi âm, yêu cầu Trung Đô vận dụng tất cả lực lượng, tận lực tránh cho Lô Sở và người nhà của hắn bị thương tổn.
***
Quân đội Vũ Văn Hóa Cập mạo hiểm đánh lén đối với quận Đông Hải khiến Trương Huyễn ý thức được thế cục Trung Nguyên sắp biến đổi lớn, hắn thay đổi kế hoạch đi Giang Đô, lập tức quay về Thanh Châu.
Ở trên đường hắn liên tục hạ đạt mấy mệnh lệnh, điều động mười vạn đại quân bao gồm ba vạn kỵ binh ở bên trong tiến quân Trung Nguyên.