Lúc này còn là sáng sớm, trong doanh địa dân chạy nạn rất yên tĩnh, chỉ có các đội binh sĩ ở trên đường doanh địa qua lại tuần tra, để bảo toàn trật tự của doanh địa dân chạy nạn.
Hứa Duyên Niên chỉ vào doanh địa dân chạy nạn hướng Trương Huyễn bẩm báo: “Điện hạ, cho đến ngày hôm qua, tổng cộng thu dụng hơn hai mươi ba vạn bốn ngàn năm trăm dân chạy nạn, trên cơ bản đến từ quận Bành Thành và quận Hạ Bi.”
Trương Huyễn nghe hắn rất rõ tình huống dân chạy nạn, liền cười hỏi: “Là Hứa thái thú trực tiếp quản dân chạy nạn sao?”
“Không phải! Vi thần chỉ là giúp đỡ quản lý, phụ trách quản lý dân chạy nạn là Hoàng quận thừa của Tề quận.”
“Hoàng Dục ở đây sao?” Trương Huyễn cười hỏi.
“Đúng vậy, Hoàng quận thừa tuy trẻ tuổi, nhưng phi thường có tài.”
Trương Huyễn gật gật đầu, hướng thủ hạ thân binh nói: “Đi đem hắn tìm tới gặp ta!”
***
An trí dân chạy nạn đã do triều đình phụ trách. Từ năm trước, sau khi Trung Nguyên gặp thiên tai lớn, Bắc Tùy liền chế định hoàn thiện các loại chế độ chẩn tai, trừ tình huống trọng đại cần bẩm báo Trương Huyễn, các hạng công việc khác sẽ do các trọng thần tự mình thảo luận quyết định.
Lần này Trương Huyễn tới Giang Đô thị sát, đi theo hắn cùng đến còn có Hộ bộ thị lang Chu Văn Sinh. Hắn đã tới quận Lang Gia tuần tra tình hình tai nạn trước, lại theo Trương Huyễn đến quận Đông Hải.
Không bao lâu, Hoàng Dục vội vàng tới ngoài đại doanh. Ở trước khi Bắc Tùy dời đô Trung Đô, Thanh Châu quân làm rất nhiều điều chỉnh trọng đại, trừ cái tên Thanh Châu quân hủy bỏ, rất nhiều văn chức quan quân đi theo Trương Huyễn đều được bổ nhiệm đến các nơi làm quan, ví dụ như Bùi Hoằng được bổ nhiệm làm Trung Đô lệnh, Thôi Nguyên Hàn được bổ nhiệm làm thái thú quận Cao Mật, Lô Khánh Nguyên được bổ nhiệm làm Trác quận thành, mà Hoàng Dục cũng được bổ nhiệm làm Tề quận thừa.
Sự kiện dân chạy nạn Từ Châu lần này, Hoàng Dục có kinh nghiệm phong phú liền được triều đình phái tới quận Đông Hải, chủ quản công việc an trí dân chạy nạn, thật lâu chưa được gặp chủ soái, trong lòng Hoàng Dục rất kích động. Hắn tiến lên khom mình hành lễ, “Vi thần Hoàng Dục tham kiến điện hạ!”
Trương Huyễn cười vỗ vỗ bả vai hắn, “Ta nói không sai chứ! Làm quan địa phương thoải mái hơn quân doanh, tiểu tử ngươi cũng béo lên rồi.”
Câu này nói ra làm Hứa Duyên Niên cùng Chu Văn Sinh bên cạnh đều bị dọa giật mình, hai người nhìn nhau, đây còn là Tề vương sao?
Hoàng Dục có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói: “Điện hạ sao nói thế?”
Trương Huyễn giờ mới tỉnh ngộ, hắn bình thường ở trong quân doanh bầu bạn mọi người, thế mà quên bên cạnh còn có hai người. Trương Huyễn cười khan một tiếng, nói với ba người: “Chúng ta đi trong đại trướng ngồi một chút!”
Bên cạnh cách đó không xa chính là doanh trướng của quan viên. Bọn họ đi vào một cái lều trống ngồi xuống, Trương Huyễn cười nói với ba người: “Các ngươi có lẽ còn chưa biết, nửa đêm hôm trước, Vũ Văn Hóa Cập phái sáu ngàn quân đánh vào quận Đông Hải, chuẩn bị tới nơi này cướp lương thực, nhưng ở bờ tây Thuật Thủy bị kỵ binh mai phục tiêu diệt hết.”
Ba người bị dọa giật mình, đặc biệt mặt Hứa Duyên Niên cũng bị dọa trắng bệch. Hắn là thái thú quận Đông Hải, hắn lo lắng nhất quân đội Vũ Văn Hóa Cập đánh vào quận Đông Hải, lo lắng đề phòng hơn nửa năm, bọn chúng vẫn tới.
Trương Huyễn nhìn hắn một cái, cười nói: “Hứa thái thú không cần lo, Vũ Văn Hóa Cập bị chúng ta ở sông Hoài giết sợ rồi, không đến bất đắc dĩ hắn không dám bí quá hoá liều, lần này hắn phái quân đội đánh tới quận Đông Hải, cũng nói rõ hắn đã không chống đỡ nổi nữa. Ta phái ba vạn kỵ binh nam hạ, chính là phòng ngừa hắn chó cùng rứt giậu.”
Sáu ngàn tặc binh bị tiêu diệt hết, lại có Tề vương trấn an, Hứa Duyên Niên nhẹ nhàng thở ra, lòng còn sợ hãi nói: “Một khi đã như vậy, điện hạ vì sao không một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tiêu diệt hết cánh quân tội ác sâu nặng này?”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Đây là nhiệm vụ nam hạ của Bùi tướng quân.”
Trương Huyễn chuyển đề tài, lại hỏi Hoàng Dục: “Lương thực cứu tế nạn dân đủ không?”
Hoàng Dục vội vàng nói: “Trước mắt là dựa theo mốc lương thực thứ bảy cung ứng để chẩn tai, đại khái còn có thể duy trì một tháng rưỡi. Vi thần đã hướng triều đình viết báo cáo, xin thêm lương thực chẩn tai.”
Trong chế độ chẩn tai của Bắc Tùy, đem lương thực chẩn tai chia làm chín mốc, thấp nhất là mốc thứ chín, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh tồn, cái này chỉ có lúc thành trì bị vây, lương thực thật sự không đủ mới khởi động, bình thường là mốc thứ bảy, cũng chính là duy trì lửng dạ, nếu là lấy công đãi chẩn mà nói, còn có thể đề cao đến mốc thứ năm.
Trương Huyễn lại hỏi: “Dân chạy nạn có thể tiếp nhận cây đậu dại không?”
Đây là lần đầu tiên dùng cây đậu dại để chẩn tai quy mô lớn, Trương Huyễn cũng rất quan tâm hiệu quả của loại lương thực sử dụng thay thế này.
Hoàng Dục cười khổ một tiếng, “Bọn họ nào còn có đường sống lựa chọn, chung quy tốt hơn bóc vỏ cây tốt nhiều lắm rồi!”
Vừa dứt lời, Hoàng Dục liền ý thức được mình nói không ổn, hắn vội vàng lại bổ sung nói: “Hồi bẩm điện hạ, chúng ta là dùng bột gạo trộn lẫn với cây đậu dại, đại khái đều chiếm một nửa. Vì thế, chúng ta đặc biệt phái người đi điều tra, trừ bộ phận nhỏ oán giận lương thực thô ráp, cũng không có dị nghị khác.”
“Bộ phận nhỏ là bao nhiêu người?” Trương Huyễn lại tiếp tục truy hỏi.
“Đại khái khoảng ba phần mười.”
Cái đó tương xứng với Trương Huyễn đoán trước, cộng thêm người không dám oán giận, hẳn là có một nửa số người không quen cây đậu dại, nhưng từ trật tự đại doanh đến xem, mọi người vẫn đã tiếp nhận loại lương thực chẩn tai này.
Trương Huyễn liền quay đầu nói với Chu Văn Sinh: “Ngươi đem tình huống điều tra kỹ một phen, từng bước tăng thêm lượng phối hợp của bột cây đậu dại, sau đó viết một phần báo cáo chi tiết, về sau cây đậu dại sẽ chính thức làm lương thực chẩn tai lâm thời, nếu là lấy công thay chẩn, vậy không cần dùng cây đậu dại. Tóm lại, chế độ phải dần dần hoàn thiện, chúng ta cần cứu tế dân chạy nạn, nhưng cũng phải cân nhắc năng lực thừa nhận của mình.”
Trong lòng Hoàng Dục cảm thấy có chút kỳ quái, chuyện này hẳn là dặn mình mới đúng, điện hạ sao lại đi dặn vị Chu thị lang này? Hắn lại không dám hỏi nhiều.
Nhưng đáp án lập tức công bố, Trương Huyễn sau đó nói với Hoàng Dục: “Ngươi theo ta cùng đi Giang Đô.”
Hoàng Dục lập tức hiểu, điện hạ bảo mình đi Giang Đô, chỉ sợ là có liên quan với Giang Hoài.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một trận âm thanh la hét ầm ĩ, Trương Huyễn tưởng dân chạy nạn đang cãi nhau, nhưng lập tức phát hiện không đúng, thế mà còn có tiếng la khóc cùng tiếng kêu thảm thiết.
Trương Huyễn sải bước rời doanh trướng, chỉ thấy một đám binh sĩ nâng mười mấy nam tử máu thịt be bét đi hướng bên này, mấy ngàn dân chạy nạn đi theo phía sau. Rất nhiều người vừa kêu khóc, vừa dùng đá ném mười mấy nam tử này, các binh sĩ quát bảo ngưng lại không được.