Vũ Văn Trí Cập nhìn nhìn độ rộng nước sông, dòng nước tuy thong thả, nhưng nước sông lại rất sâu, đại bộ phận binh sĩ của hắn đều không biết bơi, phải dựng cầu nổi mới có thể qua sông.
Vũ Văn Trí Cập lập tức ra lệnh: “Đệ tứ doanh, đệ ngũ doanh cùng đệ lục doanh đi đốn cây dựng cầu nổi, ba doanh binh sĩ còn lại nghỉ ngơi ngay tại chỗ!”
Trong sáu doanh xuất chinh, ba doanh đầu là phe Vũ Văn Trí Cập, ba doanh sau là đội ngũ của đại tướng Tống Đào, Vũ Văn Trí Cập đương nhiên sẽ đối đãi khác nhau.
Ba ngàn binh sĩ hùng hùng hổ hổ đi chung quanh chặt cây bắc cầu, binh sĩ còn lại thì mệt mỏi ngồi ở hai bên đường cái nghỉ ngơi. Vũ Văn Trí Cập thấy sĩ khí có chút thấp, liền bơm hơi đối với các binh sĩ: “Chờ lấy được huyện Thuật Dương, mọi người có thể tùy tiện cướp bóc, nữ nhân tùy tiện chơi, chỉ cần lấy được, tài vật có thể mang hết đi.”
Vũ Văn huynh đệ vì khống chế chi Kiêu Quả quân này, bọn họ dùng biện pháp rất hữu hiệu nhưng cũng là ác liệt nhất, phóng túng quân đội đánh cướp gian dâm. Phần lớn binh sĩ quân đội là người Quan Trung, một lòng muốn phát tài về nhà, đối với địa khu Từ Châu không có sự đồng cảm gì, hơn nửa năm qua, bọn họ mang đến tai nạn nặng nề cho hai quận Bành Thành cùng Hạ Bi.
Nhưng một mặt khác, Vũ Văn huynh đệ lại bởi vậy khống chế được chi quân đội này, tuy bọn họ trả giá đắt về đạo nghĩa, nhưng loại trả giá này đối với huynh đệ bọn họ đã không quan trọng gì.
Ở dưới Vũ Văn Trí Cập hứa hẹn cùng cổ động, sĩ khí của mấy ngàn binh sĩ bắt đầu phấn chấn lên, tốc độ chặt cây dựng cầu nổi cũng nhanh hơn, mỗi người đều khát vọng qua sông đánh vào trong thành Thuật Dương.
Đúng lúc này, mặt đất bỗng chấn động rất khẽ, không ít binh sĩ đều đã phát hiện, binh sĩ nằm dưới đất đều nhảy người lên, hoảng sợ nhìn quanh. Những binh sĩ này ban đầu đều là Kiêu Quả kỵ binh, tuy chiến mã đã làm quân lương, nhưng kinh nghiệm kỵ binh vẫn còn, bọn họ đều lập tức ý thức được loại chấn động này ý nghĩa điều gì, các binh sĩ một mảng hỗn loạn, rất nhiều người la to.
“Kỵ binh đến rồi, có kỵ binh đánh tới!”
Vũ Văn Trí Cập cũng ngẩn người, sau một lúc lâu, hắn bỗng phản ứng lại, lập tức thét ra lệnh: “Quân đội lập tức tập kết!”
Lúc này, binh sĩ ở trong rừng cây phía nam chặt cây khóc lóc chạy vội ra ngoài, ở phía sau bọn họ, kỵ binh đông nghìn nghịt từ trong rừng cây đuổi giết ra, chiến đao sáng như tuyết chặt chém, chiến sóc sắc bén vô tình đâm giết các binh sĩ Hứa quân chạy tán loạn.
Ở phía tây và phía bắc, kỵ binh rợp trời rợp đất hướng bờ sông chạy băng băng, Hứa quân còn chưa hoàn thành xếp hàng, mấy ngàn kỵ binh phía bắc đã dẫn đầu đánh đến. Bùi Hành Quảng vung trường sóc rống to: “Giết cho ta, giết hết bọn súc sinh này!”
Vó ngựa tung bay, chạy thật nhanh vào đội ngũ quân địch, vô số binh sĩ bị chiến mã húc ngã sấp xuống, ở dưới gót sắt kêu rên giãy dụa, nhưng mũi sóc lạnh như băng vô tình đâm xuyên qua ngực bọn họ. Tuy binh sĩ Hứa quân liều chết phản kháng, nhưng thắng bại vẫn không có bất cứ sự hồi hộp nào, ba vạn kỵ binh đem sáu ngàn bộ binh bao vây nhiều vòng, binh sĩ Hứa quân trừ chết đi ở trong tuyệt vọng, bọn họ không có lựa chọn khác.
Ý niệm đào vong của Nguyên Mẫn cũng rốt cuộc đoạn tuyệt, hắn chết ở trong loạn quân, ngựa đạp như bùn, không có người nhận ra thi thể be bét máu thịt kia là người mưu tính biến cố Giang Đô, đầu của hắn bị một binh sĩ cắt đi thỉnh công.
Ở trong sự tuyệt vọng, hơn một ngàn binh sĩ nhảy vào Thuật Thủy chạy trốn, nhưng đại đa số binh sĩ nhảy cầu đều bị áo giáp nặng nề kéo vào đáy sông, chỉ có số rất ít binh sĩ bơi không tệ kịp thời cởi khôi giáp, bơi trốn tới bờ bên kia. Bọn họ sợ bị dân chúng giết chết, nghiêng ngả lảo đảo hướng phía xa xa chạy đi.
Lúc trời sắp sáng, theo mấy trăm binh sĩ cuối cùng bị kỵ binh giết chết, trận giết chóc này rốt cuộc kết thúc, sáu ngàn binh sĩ trừ không đến trăm người bơi chạy thoát, binh sĩ còn lại hoặc bị kỵ binh giết chết, hoặc chết đuối ở trong Thuật Thủy. Tùy quân không giữ tù binh, các binh sĩ này tội ác sâu nặng, không đáng thương tiếc, Tùy quân phải dùng trừng phạt nghiêm khắc nhất để thắng được dân chúng Từ Châu ủng hộ.
Chủ tướng Vũ Văn Trí Cập lại chưa chết, bị kỵ binh Tùy quân nhận ra, ở lúc phá vây chạy trốn bị Tùy quân bắt sống. Vũ Văn Trí Cập bị hai binh sĩ trói gô xách đến Bùi Hành Quảng trước mặt, hai chân hắn như nhũn ra, đã không đứng vững.
“Vũ Văn Trí Cập, không ngờ được ngươi cũng có hôm nay?” Bùi Hành Quảng lạnh lùng nói.
Vũ Văn Trí Cập bị dọa mặt như màu đất, nơm nớp lo sợ nói: “Ta nguyện khuyên bảo huynh trưởng đầu hàng, mong tướng quân tha mạng!”
Bùi Hành Quảng lắc đầu, “Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta không có quyền lực giết ngươi, ngươi và Vũ Văn Hóa Cập sống chết đều sẽ do Tề vương điện hạ quyết định. Kéo xuống nhốt vào xe chở tù!”
Vũ Văn Trí Cập bị dẫn xuống, Bùi Hành Quảng nhìn nhìn chiến trường bị máu tươi cùng thi thể bao trùm, tâm tình hắn thực sự khó chịu. Các binh sĩ này quá hung hãn, kỵ binh cũng thương vong gần ngàn người, Bùi Hành Quảng lập tức hướng thủ hạ ra lệnh: “Quét dọn chiến trường đi! Sau đó chúng ta đi huyện Cù Sơn nghênh đón chủ soái đến.”
~~~~
Vũ Văn Hóa Cập như thế nào cũng không ngờ được, hắn muốn đánh về phía quận Đông Hải cướp lấy lương thực huyện Cù Sơn, nhưng Bắc Tùy nhiếp chính vương Trương Huyễn lại vào lúc này đến quận Đông Hải.
Đương nhiên, Trương Huyễn chỉ là đi ngang qua quận Đông Hải. Hắn là đi Giang Đô thị sát, làm người thống trị thực tế cao nhất Bắc Tùy, khi quân đội của hắn lấy yếu địa chiến lược, hắn nên kịp thời xuất hiện ở nơi đó, trấn an dân chúng, thắng được đại tộc địa phương ủng hộ, huống chi Giang Đô còn là nơi hắn từng ở lại, đối với nơi đó có cảm tình nhất định.
Trương Huyễn là ở dưới ba ngàn quân đội hộ vệ đến quận Đông Hải, được quan dân quận Đông Hải nhiệt liệt hoan nghênh. Trương Huyễn sở dĩ lựa chọn đi ngang qua quận Đông Hải, còn có một nguyên nhân chính là hắn muốn thị sát tình huống nạn dân quận Đông Hải.
Thái thú quận Đông Hải Hứa Duyên Niên lúc trước tuy là bị Trương Huyễn cưỡng bức lợi dụ mà đầu hàng, nhưng hắn thái thú này làm rất khá, rất có năng lực, đem quận Đông Hải thống trị gọn gàng ngăn nắp, dân cư cũng dần dần gia tăng, ở lúc ứng đối làn sóng dân Từ Châu chạy nạn đột nhiên tới cũng biểu hiện rất thong dong, an bài kịp thời thích đáng, chưa để dân chạy nạn tạo phản ở quận Đông Hải.
Trong cánh đồng bát ngát phía nam huyện Cù Sơn cắm rậm rạp doanh trướng, nơi này là chỗ tị nạn lâm thời của mấy chục dân chạy nạn vạn Từ Châu, mấy trăm quan viên từ các quận Thanh Châu lâm thời điều đến đang ở trong đại doanh bận rộn, bọn họ đã có kinh nghiệm phong phú đối với an trí dân chạy nạn, toàn bộ doanh địa dân chạy nạn được an bài gọn gàng ngăn nắp, trong doanh địa đường nhỏ giăng khắp nơi.