Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 915 - Chương 750: Ngõa Cương Tây Triệt (2)

Chương 750: Ngõa Cương tây triệt (2)
Chương 750: Ngõa Cương tây triệt (2)

Ở cùng lúc kỵ binh Tùy quân phục kích quân Ngoã Cương, chiến dịch Tiêu huyện cũng dần dần tiến vào vĩ thanh, quân đội của Vũ Văn Hóa Cập bị sáu vạn quân Ngoã Cương phục kích, Hứa quân tử thương gần hết, Thượng Sư Đồ mở một đường máu, dẫn mấy chục người hướng phía tây bắc bỏ chạy. Đến tận đây, Kiêu Quả quân Vũ Văn Hóa Cập từ Giang Đô mang ra toàn quân bị diệt.

Tuy tiêu diệt hết quân đội của Vũ Văn Hóa Cập, nhưng Địch Nhượng tuyệt không cao hứng, thậm chí giận dữ. Hắn tử thương hơn mười vạn người, cuối cùng thành quả thắng lợi lại bị Trương Huyễn hái đi, tài phú bị cướp đi, huynh đệ Vũ Văn Hóa Cập bị Tùy quân bắt, người trong thiên hạ tất nhiên cho rằng tiêu diệt nghịch tặc Vũ Văn Hóa Cập là công lao của Trương Huyễn, không quan hệ với Địch Nhượng hắn, điều này bảo Địch Nhượng làm sao có thể không tức sùi bọt mép.

Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống giận dữ của Địch Nhượng, bọn thị vệ đều sợ kinh hồn táng đảm, ai cũng không dám đi khuyên bảo Địch Nhượng. Lúc này, Đan Hùng Tín bước nhanh vào sân, lại vừa lúc thấy một khay thức ăn từ trong phòng ném ra, bát đũa bầu rượu rơi khắp nơi.

“Cút! Cút ra ngoài!” Trong phòng truyền đến tiếng rống giận dữ của Địch Nhượng, chỉ thấy một thị vệ nghiêng ngả lảo đảo chạy ra.

Đan Hùng Tín nhướng mày, chủ công sao có thể thất thố như thế. Đan Hùng Tín hắn có thể nổi trận lôi đình, làm chủ công sao có thể tùy tiện phát giận, điều này sẽ làm tướng sĩ lạnh lòng!

Đan Hùng Tín chậm rãi đi tới cửa, trầm giọng nói: “Chủ công, là ta!”

Tiếng rống giận dữ bên trong chợt khựng lại, sau một lúc lâu nghe thấy Địch Nhượng thở dài một tiếng thật sâu, “Vào đi!”

Đan Hùng Tín đi vào phòng, chỉ thấy Địch Nhượng ngồi ở trên giường, hai tay ôm mặt, tỏ ra rất mỏi mệt cùng bất lực. Đan Hùng Tín lẳng lặng nhìn hắn một lát nói: “Chủ công, kỵ binh chủ lực Tùy quân đã tập kết.”

“Ồ! Tin tức lúc nào.”

“Chính là vừa rồi, bồ câu đưa thư từ Bành Thành huyện truyền đến tình báo.”

“Ngươi nói... Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Địch Nhượng chán nản hỏi.

“Chủ công, ta cũng rất phẫn hận Tùy quân, nhưng sự thật bày ở đó, chúng ta không phải đối thủ của kỵ binh Tùy quân, chúng ta phải rút lui, hơn nữa cần nhanh chóng rút lui.”

Địch Nhượng đem một tờ giấy trên bàn chậm rãi vo thành một cục, tay lại buông lỏng ra. Đúng lúc này, trong sân truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe một binh sĩ hoảng sợ vạn phần nói: “Đại vương, đại sự không xong!”

Đan Hùng Tín xoay phắt người lại, bước nhanh tới cửa, hỏi: “Là Trương tướng quân bên kia đã xảy ra chuyện phải không?”

Lúc này chuyện Đan Hùng Tín lo lắng nhất, Trương Đồng Nhi chỉ sợ sẽ gặp kỵ binh Tùy quân. Binh sĩ gật gật đầu, “Vài tên binh sĩ bị thương trốn về nói bọn họ bị kỵ binh quân địch phục kích, toàn quân bị diệt, Trương tướng quân cũng chết ở trong loạn quân.”

Đan Hùng Tín quay đầu, chỉ thấy Địch Nhượng đứng ở phía sau mình, một tay vịn khung cửa, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra sợ hãi, lần này không cần Đan Hùng Tín khuyên nữa, Địch Nhượng lập tức ra lệnh: “Mau! Truyền lệnh đại quân lập tức lui về Lương quận.”

Sau nửa canh giờ, sáu vạn quân Ngoã Cương rời khỏi Tiêu huyện, cuồn cuộn hướng tây nhanh chóng rút lui, ngay cả năm vạn thạch lương thực tồn kho cũng không để ý tới lấy đi, mà lúc này gần ba vạn kỵ binh Tùy quân đã ở ngoài ba mươi dặm. Bùi Hành Quảng đã chiếm được tin tức Ngõa Cương đại quân rút lui hướng tây, nhưng hắn cũng chưa truy kích, đây là chủ soái mệnh lệnh của Trương Huyễn, thả quân Ngoã Cương rời đi, bây giờ còn chưa đến lúc quyết chiến với quân Ngoã Cương.

Hai ngày sau, quân Ngoã Cương quay về Lương quận, hai mươi vạn quân Ngoã Cương đông chinh Vũ Văn Hóa Cập, cuối cùng chỉ còn lại có hơn sáu vạn người quay về, trên dưới quân Ngoã Cương sĩ khí hạ thấp, tiếng oán than dậy đất, địa vị Địch Nhượng ở trong lòng tướng sĩ quân Ngoã Cương cũng nhanh chóng hạ xuống.

~~~~

Lạc Dương, ở trong Trịnh vương cung của Vương Thế Sung, Vương Thế Sung cùng vài tên tâm phúc tụ tập trong thư phòng thảo luận một phong thư Trương Huyễn phái người đưa tới, nội dung trong thư khiến Vương Thế Sung rất khẩn trương, thế mà đề nghị cùng săn quân Ngoã Cương.

Vương Thế Sung hơn nửa năm qua luôn luôn chờ đợi Địch Nhượng và Vũ Văn Hóa Cập lưỡng bại câu thương, hắn có thể dễ dàng ngư ông đắc lợi. Trương Huyễn bên kia hắn cũng từng cân nhắc, Trương Huyễn đang tác chiến với Cao Ly, hẳn là không rảnh bận tâm Trung Nguyên, so với Trương Huyễn, Vương Thế Sung càng thêm lo lắng Giang Hoài Đỗ Phục Uy.

Nhưng tình thế lại hướng một mặt hắn lo lắng nhất phát triển, Trương Huyễn đã quyết định động thủ đối với quân Ngoã Cương.

Vương Thế Sung đương nhiên biết, cái gọi là cùng săn quân Ngoã Cương của Trương Huyễn, trên thực tế là đề xuất cùng chia Trung Nguyên. Hắn vốn muốn độc bá Trung Nguyên, nhưng hiện tại hy vọng độc bá Trung Nguyên của hắn đã phá diệt.

“Mọi người nói xem! Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Vương Thế Sung thở dài, nói với mọi người.

Đại thần trong phòng đều trầm mặc, ai cũng không muốn mở miệng trước. Mọi người đều biết Vương Thế Sung có ý nghĩ của bản thân, nhỡ đâu ý nghĩ của mình không hợp với Vương Thế Sung, sẽ đưa tới họa sát thân.

Vương Thế Sung thấy ai cũng không chịu nói chuyện, liền hung hăng trừng mắt nhìn mọi người một cái, nói với Đoạn Đạt: “Đoạn công nói trước!”

Cả người Đoạn Đạt run lên, hồi lâu mới ấp a ấp úng nói: “Ty chức hoài nghi... Trương Huyễn ở cùng lúc viết phong thư này liền đã xuất binh.”

“Ngươi nói lời này có căn cứ gì sao?” Vương Thế Sung có chút không kiên nhẫn hỏi. Hắn hiện tại chỉ sợ Trương Huyễn đã vượt trước hắn xuất binh, hắn rất chán ghét nghe được loại phán đoán suy luận này.

“Ty chức không có chứng cớ, chỉ là từ lẽ thường suy đoán, ty chức cảm thấy Trương Huyễn sẽ không vuột tiên cơ.”

Trong lòng Vương Thế Sung càng thêm căm tức. Lúc này, trưởng tử Vương Huyền Ứng của Vương Thế Sung vội vàng đi vào phòng, ở bên tai Vương Thế Sung nói nhỏ vài câu, Vương Thế Sung bỗng trừng to mắt, sau một lúc lâu mới hỏi: “Đây là thật sao?”

“Là quận Bành Thành phát đến thư chim ưng, hẳn là thực.”

Mọi người khó hiểu nhìn về phía Vương Thế Sung, Vương Thế Sung đã gấp đến độ đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài, không để ý tới mọi người nữa. Quạch Văn Ý vội vàng hỏi Vương Huyền Ứng: “Xin hỏi thế tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trịnh vương vì sao thất thố như thế?”

Vương Huyền Ứng thở dài, “Vừa mới nhận được tin tức quận Bành Thành, quân của Vũ Văn Hóa Cập hoàn toàn bị quân Ngoã Cương tiêu diệt, nhưng quân đội Bắc Tùy lại ra tay, bắt được Vũ Văn Hóa Cập, quân Ngoã Cương bị ép hướng Lương quận rút lui.”

Mọi người nhìn nhau, khó trách Trịnh vương thất thố như thế, quân Ngoã Cương rút lui hướng tây, liền ý nghĩa Từ Châu đã rơi vào trong tay Trương Huyễn.

Buổi sáng cùng ngày, Vương Thế Sung liền cho Trương Huyễn một phong thư đáp lại, tỏ vẻ hưởng ứng Tề vương đề nghị, hai bên cùng săn Ngõa Cương loạn phỉ Địch Nhượng.

Bình Luận (0)
Comment